Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-162
Chương 162: CÓ MỘT NGÔI SAO NGOẠI TÌNH [9]
“Cốc cốc cốc..” Có người gõ cửa phòng làm việc, Kiều Vị Nhã thò đầu vào, “Mẹ nuôi, mẹ tìm con a?”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, quay lại liền thấy Kiều Vị Nhã đã nhảy vào liền vẫy tay với cô. “Mấy ngày không gặp con, gần đây cũng không thấy con về Thẩm Tâm Viên.”
“Không phải vì cái bánh bao rau kia sao ạ, dạo này cứ tăng ca suốt, còn3không cho con đi nữa.” Kiều Vị Nhã đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, tức giận nói. “Ở bên cạnh nó chắc con mệt lắm nhỉ?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng. Kiều Vị Nhã thoáng khựng lại, mặt mũi cũng không được tự nhiên nữa, “Sao thế được ạ, bọn con ở bên nhau từ nhỏ, nếu một không phải con đã mệt chết đi từ lâu rồi sao? Lại nói, ở0nhà cậu ấy chẳng cho con làm gì cả, còn tốt với con hơn cả ba con nữa ấy.”
“Không cho con làm gì, bao gồm cả việc can thiệp vào sở thích của con. Vì nó đã tự động cho con vào phạm vi cuộc sống của nó, nên nó buộc phải khống chế mọi điều con làm. Giống như hồi còn nhỏ, lúc nào nó cũng bắt mọi người bày đồ chơi theo5ý của nó, không cho phép có bất cứ sai lệch nào.” Thủy An Lạc sắc bén chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Kiều Vi Nhã nghe thấy cô nói vậy liền im bặt, mẹ người ta đã nói như thế rồi, cô còn nói gì được nữa?
“Thật ra cậu ấy đối xử với con tốt lắm ạ.” Kiều Vị Nhã khẽ nói, “Mẹ nuôi, mẹ không cần căng thẳng như vậy đâu. Chẳng phải4chị Miên Miên cũng thay đổi vì anh Bảo Bối đấy sao ạ, con cũng có thể mà.”
Thủy An Lạc thở dài một hơi, nhìn Kiều Vi Nhã vẫn đang cúi gằm.
“Nhưng Bảo Bối không có suy nghĩ cấm đoán Miên Miên, Lạc Duy nó hoàn toàn đã...” Thủy An Lạc nói rồi thật sự không thể nói tiếp được nữa, cô chỉ có thể nhìn Kiều Vị Nhã rồi đổi chủ đề, “Thế9nên Tiểu Bất Điểm à, con không thể cứ thuận theo nó như thế được, cứ tiếp tục như vậy, bệnh của nó chỉ càng lúc càng nặng hơn thôi.”
Kiều Vị Nhã cúi đầu, không phải cô chưa từng phản kháng, nhưng kết quả thì sao? Cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, thậm chí vì thế mà suýt nữa hai người phải xa nhau.
“Mẹ nuôi, con thật sự cảm thấy mọi chuyện như hiện tại cũng rất tốt ạ, thật đấy mẹ.” Kiều Vị Nhã vội nói, “Cậu ấy cũng không yêu cầu gì nhiều cả, không phải chỉ không muốn con ra ngoài phỏng vấn thôi sao, đi con còn cảm thấy mệt ấy chứ.” “Năm năm trước lúc mới lên đại học, là ai bảo muốn làm ủy viên kỷ luật của giới giải trí?” Thủy An Lạc vạch trần lời nói của Kiều Vị Nhã. “Làm quan khó lắm, con cảm thấy con ở trong văn phòng viết bài vẫn tốt hơn.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt đáp lại.
“Kiếp trước chắc thằng nhóc Sở Lạc Duy kia đã cứu cả dải ngân hà đấy nhỉ, nếu sao lại gặp được một cô gái ngốc nghếch như con cơ chứ.” Thủy An Lạc càng lúc lại càng cảm thấy thích Kiều Vi Nhã hơn, “Những con không thể cứ thuận theo nó như thế được. Con muốn làm gì thì cứ làm. Nó dám cãi nhau với con thì con cứ cãi trả nó, mẹ không tin là nó còn dám lật cả trời đâu.”
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng, “Chủ yếu là vì con sợ cậu ấy lên cơn động kinh thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
Đúng là cô không nên lo lắng cho con nhóc này thật, cái miệng này còn ghê gớm hơn cô nhiều. “Phải rồi, mẹ nuôi, anh Bảo Bối ở dưới lầu tìm cho mẹ một cô cháu gái rồi đấy, mẹ không xuống xem thế nào à?” Kiều Vị Nhã bỗng lên tiếng, nghĩ tới việc họ đã bế đứa nhỏ về đây chắc cũng có ý muốn nhận nuôi rồi. Thủy An Lạc khựng lại, nhìn Kiều Vi Nhã rồi đi thẳng ra ngoài.
tầng dưới, Sở Lạc Ninh quả thật đang làm thủ tục nhận nuôi bé gái kia. Tên thật của cô bé là Lương Húc Húc, là một cái tên rất hay. Sở Lạc Ninh không muốn đổi tên cô bé, chỉ đổi họ, thế nên thành Sở Húc Húc, sau này lớn lên nếu cô bé tự muốn đổi lại tên gốc anh cũng không có ý kiến gì cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cốc cốc cốc..” Có người gõ cửa phòng làm việc, Kiều Vị Nhã thò đầu vào, “Mẹ nuôi, mẹ tìm con a?”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, quay lại liền thấy Kiều Vị Nhã đã nhảy vào liền vẫy tay với cô. “Mấy ngày không gặp con, gần đây cũng không thấy con về Thẩm Tâm Viên.”
“Không phải vì cái bánh bao rau kia sao ạ, dạo này cứ tăng ca suốt, còn3không cho con đi nữa.” Kiều Vị Nhã đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, tức giận nói. “Ở bên cạnh nó chắc con mệt lắm nhỉ?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng. Kiều Vị Nhã thoáng khựng lại, mặt mũi cũng không được tự nhiên nữa, “Sao thế được ạ, bọn con ở bên nhau từ nhỏ, nếu một không phải con đã mệt chết đi từ lâu rồi sao? Lại nói, ở0nhà cậu ấy chẳng cho con làm gì cả, còn tốt với con hơn cả ba con nữa ấy.”
“Không cho con làm gì, bao gồm cả việc can thiệp vào sở thích của con. Vì nó đã tự động cho con vào phạm vi cuộc sống của nó, nên nó buộc phải khống chế mọi điều con làm. Giống như hồi còn nhỏ, lúc nào nó cũng bắt mọi người bày đồ chơi theo5ý của nó, không cho phép có bất cứ sai lệch nào.” Thủy An Lạc sắc bén chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Kiều Vi Nhã nghe thấy cô nói vậy liền im bặt, mẹ người ta đã nói như thế rồi, cô còn nói gì được nữa?
“Thật ra cậu ấy đối xử với con tốt lắm ạ.” Kiều Vị Nhã khẽ nói, “Mẹ nuôi, mẹ không cần căng thẳng như vậy đâu. Chẳng phải4chị Miên Miên cũng thay đổi vì anh Bảo Bối đấy sao ạ, con cũng có thể mà.”
Thủy An Lạc thở dài một hơi, nhìn Kiều Vi Nhã vẫn đang cúi gằm.
“Nhưng Bảo Bối không có suy nghĩ cấm đoán Miên Miên, Lạc Duy nó hoàn toàn đã...” Thủy An Lạc nói rồi thật sự không thể nói tiếp được nữa, cô chỉ có thể nhìn Kiều Vị Nhã rồi đổi chủ đề, “Thế9nên Tiểu Bất Điểm à, con không thể cứ thuận theo nó như thế được, cứ tiếp tục như vậy, bệnh của nó chỉ càng lúc càng nặng hơn thôi.”
Kiều Vị Nhã cúi đầu, không phải cô chưa từng phản kháng, nhưng kết quả thì sao? Cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, thậm chí vì thế mà suýt nữa hai người phải xa nhau.
“Mẹ nuôi, con thật sự cảm thấy mọi chuyện như hiện tại cũng rất tốt ạ, thật đấy mẹ.” Kiều Vị Nhã vội nói, “Cậu ấy cũng không yêu cầu gì nhiều cả, không phải chỉ không muốn con ra ngoài phỏng vấn thôi sao, đi con còn cảm thấy mệt ấy chứ.” “Năm năm trước lúc mới lên đại học, là ai bảo muốn làm ủy viên kỷ luật của giới giải trí?” Thủy An Lạc vạch trần lời nói của Kiều Vị Nhã. “Làm quan khó lắm, con cảm thấy con ở trong văn phòng viết bài vẫn tốt hơn.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt đáp lại.
“Kiếp trước chắc thằng nhóc Sở Lạc Duy kia đã cứu cả dải ngân hà đấy nhỉ, nếu sao lại gặp được một cô gái ngốc nghếch như con cơ chứ.” Thủy An Lạc càng lúc lại càng cảm thấy thích Kiều Vi Nhã hơn, “Những con không thể cứ thuận theo nó như thế được. Con muốn làm gì thì cứ làm. Nó dám cãi nhau với con thì con cứ cãi trả nó, mẹ không tin là nó còn dám lật cả trời đâu.”
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng, “Chủ yếu là vì con sợ cậu ấy lên cơn động kinh thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
Đúng là cô không nên lo lắng cho con nhóc này thật, cái miệng này còn ghê gớm hơn cô nhiều. “Phải rồi, mẹ nuôi, anh Bảo Bối ở dưới lầu tìm cho mẹ một cô cháu gái rồi đấy, mẹ không xuống xem thế nào à?” Kiều Vị Nhã bỗng lên tiếng, nghĩ tới việc họ đã bế đứa nhỏ về đây chắc cũng có ý muốn nhận nuôi rồi. Thủy An Lạc khựng lại, nhìn Kiều Vi Nhã rồi đi thẳng ra ngoài.
tầng dưới, Sở Lạc Ninh quả thật đang làm thủ tục nhận nuôi bé gái kia. Tên thật của cô bé là Lương Húc Húc, là một cái tên rất hay. Sở Lạc Ninh không muốn đổi tên cô bé, chỉ đổi họ, thế nên thành Sở Húc Húc, sau này lớn lên nếu cô bé tự muốn đổi lại tên gốc anh cũng không có ý kiến gì cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com