Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-163
Chương 163: CÓ MỘT NGÔI SAO NGOẠI TÌNH[10]
Tên ở nhà gọi là Tiếu Tiếu”, tên này do An Hinh Duyệt đặt, cô hy vọng bé con có thể được vui vẻ mỗi
ngày. *Tiếu có nghĩa là cười.
Ký tên và đóng dấu xong là hoàn thành thủ tục nhận nuôi cô bé. Bé con không biết chuyện gì đã xảy ra, An Hinh Duyệt khuỵu gối xuống nói với bé: “Sau này chúng ta không cần phải tới cái viện cô nhi kia nữa, con về sống với cô chú được không?” Bé con nghe vậy liền nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn không nói gì, cơ3thể bé nhỏ dựa vào người An Hinh Duyệt, bàn tay bé xinh cứ tám chặt lấy quần áo của cô. An Hinh Duyệt xác định không phải con bé không muốn nói, mà chỉ là không nói được thôi, là con bé không dám nói chuyện từ tận sâu trong tiềm thức.
Còn về việc tại sao lại không dám thì họ cũng rất rõ. Ở cái nơi như thế, một đứa trẻ chưa tới ba tuổi chắc bị những người bạn khác dọa sợ rồi.
An Hinh Duyệt càng nghĩ lại càng thấy thương, ôm chặt bé con vào lòng.
Sau khi0nhân viên công tác rời đi, An Hinh Duyệt bế Tiểu Tiểu Tiếu ngồi xuống cạnh Sở Lạc Ninh, không biết đến lúc nào anh mới có thể đứng dậy được, Tiểu Tiếu Tiếu lại không mở miệng nói chuyện, giờ cô đi... Sở Lạc Ninh nắm lấy tay cô, “Em cứ yên tâm đi đi, trong nhà bao nhiêu người như thế, em lo cái gì.”
“Sao anh cứ mong ngóng cái chuyện em đi thế nhỉ?” An Hinh Duyệt lườm anh một cái.
Sở Lạc Ninh cười như một con cáo già, lấy giấy chứng nhận kết hôn hai người vừa5đi đăng ký ra, “Có cái này trong tay, em còn có thể chạy đi đâu được nữa?”
“Chẳng trách người ta nói, bạn gái là bảo bối, vợ chỉ là cỏ thôi.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi, “Anh cứ ở đây mà tự sinh tự diệt đi.”
“Thế thì không được, nếu không em trở về sẽ đau lòng biết bao, phải không nhỉ Tiểu Tiếu Tiếu.” Sở Lạc Ninh nói rồi đón lấy bé con, “Từ hôm nay trở đi, con chính là con gái của chú, có vui không?”
Họ không nhắc đến chuyện ba mẹ, vì không muốn4đứa bé này nhớ đến chuyện không vui.
Sau khi Lữ đoàn trưởng Liễu biết chuyện này cũng chỉ cười mắng một tiếng chứ không nói gì cả, ông còn nói bao giờ sức khỏe tốt hơn thì hãy đưa đứa nhỏ tới quân doanh. Cả một quân doanh chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa bé hay sao?
Tuy họ không thể giải quyết tất cả những chuyện bất công trên đời này, nhưng ít nhất họ muốn giải quyết những bất công mà họ có thể thấy được. Không ai ngờ được rằng một chiến sĩ giải phóng quân không màng9tới tính mạng của mình để cứu được một sinh mạng nhỏ, sau này còn chịu trách nhiệm cho cả tương lai của bé nữa.
Vì đó là trách nhiệm của quân nhân.
Còn về phần Kiều Vi Nhã, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Thủy An Lạc cũng không quay lại phòng bệnh mà đi tìm Sở Lạc Duy. Vì cô phát hiện, sau khi nói chuyện với An Hinh Duyệt xong thì không thấy Sở Lạc Duy đầu, xe cũng không thấy đâu nữa cả.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại ấn phím gọi tắt, người bên kia nhận điện hơi chậm. “Yo, cậu Hai à, cậu bỏ tôi lại bệnh viện chạy mất rồi hả?” Kiều Vị Nhã cười tít mắt hỏi, bên kia vẫn không nói gì
Kiều Vi Nhã cũng không sốt ruột, chờ xem rốt cuộc anh muốn làm gì.
“Có một ngôi sao ngoại tình với một người đàn ông đã có vợ, nhưng không có bên nào dám đưa tin cả.” Sở Lạc Duy bỗng lên tiếng, trong giọng nói xen lẫn chút đè nén. Kiều Vị Nhã đang cầm điện thoại bỗng khựng lại, một lúc lâu sau không trả lời, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì không thể tin nổi vậy.
Sao Sở Lạc Duy có thể nhắc tới cái loại chuyện hóng hớt showbiz này được chứ?
“Bị trộm mất điện thoại à?” Kiều Vị Nhã nói xong liền dập điện thoại luôn, xem ra cô phải nghĩ cách tự về nhà rồi.
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Lạc Duy nhìn điện thoại bị ngắt một mà hề báo trước, nghe thấy câu nói tò mò “Bị trộm mất điện thoại à” của cô mà lại cảm thấy như bị ai xé vết thương trong lòng ra, đau đến tê dại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tên ở nhà gọi là Tiếu Tiếu”, tên này do An Hinh Duyệt đặt, cô hy vọng bé con có thể được vui vẻ mỗi
ngày. *Tiếu có nghĩa là cười.
Ký tên và đóng dấu xong là hoàn thành thủ tục nhận nuôi cô bé. Bé con không biết chuyện gì đã xảy ra, An Hinh Duyệt khuỵu gối xuống nói với bé: “Sau này chúng ta không cần phải tới cái viện cô nhi kia nữa, con về sống với cô chú được không?” Bé con nghe vậy liền nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn không nói gì, cơ3thể bé nhỏ dựa vào người An Hinh Duyệt, bàn tay bé xinh cứ tám chặt lấy quần áo của cô. An Hinh Duyệt xác định không phải con bé không muốn nói, mà chỉ là không nói được thôi, là con bé không dám nói chuyện từ tận sâu trong tiềm thức.
Còn về việc tại sao lại không dám thì họ cũng rất rõ. Ở cái nơi như thế, một đứa trẻ chưa tới ba tuổi chắc bị những người bạn khác dọa sợ rồi.
An Hinh Duyệt càng nghĩ lại càng thấy thương, ôm chặt bé con vào lòng.
Sau khi0nhân viên công tác rời đi, An Hinh Duyệt bế Tiểu Tiểu Tiếu ngồi xuống cạnh Sở Lạc Ninh, không biết đến lúc nào anh mới có thể đứng dậy được, Tiểu Tiếu Tiếu lại không mở miệng nói chuyện, giờ cô đi... Sở Lạc Ninh nắm lấy tay cô, “Em cứ yên tâm đi đi, trong nhà bao nhiêu người như thế, em lo cái gì.”
“Sao anh cứ mong ngóng cái chuyện em đi thế nhỉ?” An Hinh Duyệt lườm anh một cái.
Sở Lạc Ninh cười như một con cáo già, lấy giấy chứng nhận kết hôn hai người vừa5đi đăng ký ra, “Có cái này trong tay, em còn có thể chạy đi đâu được nữa?”
“Chẳng trách người ta nói, bạn gái là bảo bối, vợ chỉ là cỏ thôi.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi, “Anh cứ ở đây mà tự sinh tự diệt đi.”
“Thế thì không được, nếu không em trở về sẽ đau lòng biết bao, phải không nhỉ Tiểu Tiếu Tiếu.” Sở Lạc Ninh nói rồi đón lấy bé con, “Từ hôm nay trở đi, con chính là con gái của chú, có vui không?”
Họ không nhắc đến chuyện ba mẹ, vì không muốn4đứa bé này nhớ đến chuyện không vui.
Sau khi Lữ đoàn trưởng Liễu biết chuyện này cũng chỉ cười mắng một tiếng chứ không nói gì cả, ông còn nói bao giờ sức khỏe tốt hơn thì hãy đưa đứa nhỏ tới quân doanh. Cả một quân doanh chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa bé hay sao?
Tuy họ không thể giải quyết tất cả những chuyện bất công trên đời này, nhưng ít nhất họ muốn giải quyết những bất công mà họ có thể thấy được. Không ai ngờ được rằng một chiến sĩ giải phóng quân không màng9tới tính mạng của mình để cứu được một sinh mạng nhỏ, sau này còn chịu trách nhiệm cho cả tương lai của bé nữa.
Vì đó là trách nhiệm của quân nhân.
Còn về phần Kiều Vi Nhã, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Thủy An Lạc cũng không quay lại phòng bệnh mà đi tìm Sở Lạc Duy. Vì cô phát hiện, sau khi nói chuyện với An Hinh Duyệt xong thì không thấy Sở Lạc Duy đầu, xe cũng không thấy đâu nữa cả.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại ấn phím gọi tắt, người bên kia nhận điện hơi chậm. “Yo, cậu Hai à, cậu bỏ tôi lại bệnh viện chạy mất rồi hả?” Kiều Vị Nhã cười tít mắt hỏi, bên kia vẫn không nói gì
Kiều Vi Nhã cũng không sốt ruột, chờ xem rốt cuộc anh muốn làm gì.
“Có một ngôi sao ngoại tình với một người đàn ông đã có vợ, nhưng không có bên nào dám đưa tin cả.” Sở Lạc Duy bỗng lên tiếng, trong giọng nói xen lẫn chút đè nén. Kiều Vị Nhã đang cầm điện thoại bỗng khựng lại, một lúc lâu sau không trả lời, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì không thể tin nổi vậy.
Sao Sở Lạc Duy có thể nhắc tới cái loại chuyện hóng hớt showbiz này được chứ?
“Bị trộm mất điện thoại à?” Kiều Vị Nhã nói xong liền dập điện thoại luôn, xem ra cô phải nghĩ cách tự về nhà rồi.
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Lạc Duy nhìn điện thoại bị ngắt một mà hề báo trước, nghe thấy câu nói tò mò “Bị trộm mất điện thoại à” của cô mà lại cảm thấy như bị ai xé vết thương trong lòng ra, đau đến tê dại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook