Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-178
Chương 178: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [5]
Nhà nghỉ kiểu bình dân không có điểm nào đạt tiêu chuẩn cả, từ lúc Sở Lạc Duy vào đến giờ sắc mặt vẫn chưa hề tốt chút nào.
Bảo anh tắm rửa nghỉ ngơi là càng không có khả năng. Kiều Vi Nhã thò tay chọc3chọc chàng trai đang ngồi ngay đơ trên giường, nhận ra cô chọc đau cả tay rồi mà người này vẫn chưa hề hết căng thẳng. “Chỗ này có làm sao đâu? Trước đây cậu còn vào cái ổ trong núi với tôi cơ mà, giờ0chỗ này tốt hơn nhiều, có điều hòa còn có cả phong cảnh nhé.”
“Căn nhà kia đã được chú Tư tu sửa rồi.” Cho nên trên cơ bản thì không thể nào so sánh với nhau được.
Lúc này người Kiều Vị Nhã đã ấm lên, thấy5Sở Lạc Duy vẫn trưng ra vẻ “còn không bằng chờ trong xe”, cô lại tiếp tục chọc vào cơ thể cứng đờ của anh, cô nói: “Thế cậu về đi, tôi ở đây một mình cũng được, dù sao tôi cũng buồn ngủ rồi, phải4nghỉ ngơi, ngủ trong xe khó chịu lắm.” Kiều Vị Nhã nói xong liền rụt tay lại, tỏ vẻ tối ngủ đây đừng có làm phiền tôi.
Sở Lạc Duy cau mày sờ sờ chăn, khô ráo, hơn nữa cũng không có mùi kỳ lạ, thấy vậy9anh mới thả lỏng được một chút, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nằm xuống nghỉ. Kiều Vị Nhã ti hí mắt nhìn anh, ôm lấy cánh tay anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, mệt mỏi cả ngày giờ cô thật sự buồn ngủ lắm rồi, chỉ cần có thể bắt anh ở đây được thì những chuyện khác đều dễ xử hết. Kiều Vi Nhã ngủ một mạch tới hơn chín giờ sáng, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên cho nên trong phòng vẫn hơi tối.
Lúc cô ngủ dậy, Sở Lạc Duy vẫn giữ nguyên tư thể giống trước lúc cô ngủ, cứ như thể chỉ cần động một tí thôi là có thể bị không khí ở đây ô nhiễm ngay vậy.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, vén chăn ra xuống giường đi kéo rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời rọi vào bỗng sáng bừng cả căn phòng.
Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn. Cô đang vươn vai trước cửa sổ, trông cô tràn đầy sức sống mà anh không có được, là kiểu sức sống mà lúc ở bên anh cô không hề có.
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn Sở Lạc Duy cười tươi rói: “Bọn mình ở lại đây chơi vài ngày đi.” “Nên...” Rõ ràng Sở Lạc Duy không hề muốn ở lại đây chút nào, ít nhất chỗ này không thể khiến anh hài lòng được.
Nhưng khi thấy sự hưng phấn trên gương mặt Kiều Vi Nhã biến thành bất đắc dĩ, anh vẫn không thể thốt nốt câu “về nhà rồi” đằng sau ra được.
Kiều Vị Nhã nhảy tới cạnh anh, quỳ trên giường lắc lắc cánh tay anh, “Chơi hai ngày thôi, chỉ hai ngày thôi được không, công ty đã có anh Sở Vi rồi, cậu sợ gì chứ?” Sở Lạc Duy vẫn cau mày.
“Không thì cậu về đi, tôi ở đây chơi vài ngày rồi cậu đến đón tôi là được.” Kiều Vị Nhã thấy anh vẫn không chịu mở miệng liền hất tay anh ra. Nếu là trước đây, có lẽ Kiều Vị Nhã sẽ phải chịu thiệt rồi, nhưng chuyện tối qua đã chứng tỏ được rằng không phải Sở Lạc Duy không thể chấp nhận được người khác, mà vì cả nhà quá dung túng anh, chưa từng bắt anh làm chuyện gì cả.
Qua chuyện ngày hôm qua, cô biết anh có thể chấp nhận người khác lái xe, tuy nếu lâu hơn một chút nữa chắc anh sẽ có phản ứng, nhưng trong khoảng mười phút thì không thành vấn đề, có lẽ lần sau có thể là mười lăm phút.
Thế nên, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, cô sẽ không dung túng cho Sở Lạc Duy nữa. “Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa phòng, Sở Lạc Duy liền nhét luôn Kiểu Vi Nhã vào trong chăn sau đó mới ra mở cửa.
Người tới là ông chủ, sau khi thấy Sở Lạc Duy liền cười ha hả, ông chỉ cầm hai cái điện thoại, ngoài ra không có thứ gì khác nữa cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhà nghỉ kiểu bình dân không có điểm nào đạt tiêu chuẩn cả, từ lúc Sở Lạc Duy vào đến giờ sắc mặt vẫn chưa hề tốt chút nào.
Bảo anh tắm rửa nghỉ ngơi là càng không có khả năng. Kiều Vi Nhã thò tay chọc3chọc chàng trai đang ngồi ngay đơ trên giường, nhận ra cô chọc đau cả tay rồi mà người này vẫn chưa hề hết căng thẳng. “Chỗ này có làm sao đâu? Trước đây cậu còn vào cái ổ trong núi với tôi cơ mà, giờ0chỗ này tốt hơn nhiều, có điều hòa còn có cả phong cảnh nhé.”
“Căn nhà kia đã được chú Tư tu sửa rồi.” Cho nên trên cơ bản thì không thể nào so sánh với nhau được.
Lúc này người Kiều Vị Nhã đã ấm lên, thấy5Sở Lạc Duy vẫn trưng ra vẻ “còn không bằng chờ trong xe”, cô lại tiếp tục chọc vào cơ thể cứng đờ của anh, cô nói: “Thế cậu về đi, tôi ở đây một mình cũng được, dù sao tôi cũng buồn ngủ rồi, phải4nghỉ ngơi, ngủ trong xe khó chịu lắm.” Kiều Vị Nhã nói xong liền rụt tay lại, tỏ vẻ tối ngủ đây đừng có làm phiền tôi.
Sở Lạc Duy cau mày sờ sờ chăn, khô ráo, hơn nữa cũng không có mùi kỳ lạ, thấy vậy9anh mới thả lỏng được một chút, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nằm xuống nghỉ. Kiều Vị Nhã ti hí mắt nhìn anh, ôm lấy cánh tay anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, mệt mỏi cả ngày giờ cô thật sự buồn ngủ lắm rồi, chỉ cần có thể bắt anh ở đây được thì những chuyện khác đều dễ xử hết. Kiều Vi Nhã ngủ một mạch tới hơn chín giờ sáng, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên cho nên trong phòng vẫn hơi tối.
Lúc cô ngủ dậy, Sở Lạc Duy vẫn giữ nguyên tư thể giống trước lúc cô ngủ, cứ như thể chỉ cần động một tí thôi là có thể bị không khí ở đây ô nhiễm ngay vậy.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, vén chăn ra xuống giường đi kéo rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời rọi vào bỗng sáng bừng cả căn phòng.
Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn. Cô đang vươn vai trước cửa sổ, trông cô tràn đầy sức sống mà anh không có được, là kiểu sức sống mà lúc ở bên anh cô không hề có.
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn Sở Lạc Duy cười tươi rói: “Bọn mình ở lại đây chơi vài ngày đi.” “Nên...” Rõ ràng Sở Lạc Duy không hề muốn ở lại đây chút nào, ít nhất chỗ này không thể khiến anh hài lòng được.
Nhưng khi thấy sự hưng phấn trên gương mặt Kiều Vi Nhã biến thành bất đắc dĩ, anh vẫn không thể thốt nốt câu “về nhà rồi” đằng sau ra được.
Kiều Vị Nhã nhảy tới cạnh anh, quỳ trên giường lắc lắc cánh tay anh, “Chơi hai ngày thôi, chỉ hai ngày thôi được không, công ty đã có anh Sở Vi rồi, cậu sợ gì chứ?” Sở Lạc Duy vẫn cau mày.
“Không thì cậu về đi, tôi ở đây chơi vài ngày rồi cậu đến đón tôi là được.” Kiều Vị Nhã thấy anh vẫn không chịu mở miệng liền hất tay anh ra. Nếu là trước đây, có lẽ Kiều Vị Nhã sẽ phải chịu thiệt rồi, nhưng chuyện tối qua đã chứng tỏ được rằng không phải Sở Lạc Duy không thể chấp nhận được người khác, mà vì cả nhà quá dung túng anh, chưa từng bắt anh làm chuyện gì cả.
Qua chuyện ngày hôm qua, cô biết anh có thể chấp nhận người khác lái xe, tuy nếu lâu hơn một chút nữa chắc anh sẽ có phản ứng, nhưng trong khoảng mười phút thì không thành vấn đề, có lẽ lần sau có thể là mười lăm phút.
Thế nên, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, cô sẽ không dung túng cho Sở Lạc Duy nữa. “Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa phòng, Sở Lạc Duy liền nhét luôn Kiểu Vi Nhã vào trong chăn sau đó mới ra mở cửa.
Người tới là ông chủ, sau khi thấy Sở Lạc Duy liền cười ha hả, ông chỉ cầm hai cái điện thoại, ngoài ra không có thứ gì khác nữa cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com