Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-177
Chương 177: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [4]
“Cậu đã nhớ cái tôi bảo cậu ghi nhớ chưa? Về chúng ta phải cảm ơn người ta cho tử tế mới được.” Kiều Vị Nhã nói xong đã tự đi vào nhà nghỉ.
“Xe của người lạ mà cậu cũng dám lên à.” Sở Lạc Duy cười lạnh. Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lại quay lại nhìn Sở Lạc Duy cười tươi rói. “Nhưng giờ chúng ta đã ở trước cửa nhà nghỉ rồi. Sở Lạc3Duy, cậu đã ngồi xe của người lạ rồi đấy, nhưng cậu vẫn ổn đấy thôi, không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Thế có nghĩa là trên đời này người tốt vẫn nhiều hơn đó.” Kiều Vị Nhã nói rồi lại kéo Sở Lạc Duy vào nhà nghỉ.
Lúc này, ông chủ nhà nghỉ đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn.
Trong hai người xuất hiện có vẻ chật vật,0ông chủ thoáng sững lại, sau đó lại cười nói: “Lạc đường à?”
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng, xem ra ở đây rất hay có người bị lạc đường.
Sở Lạc Duy quay người muốn bỏ đi, Kiều Vị Nhã lại sống chết tóm lấy anh, tủi thân nói: “Tôi không đi nổi nữa rồi, với cả tôi lạnh lắm.” Kiều Vị Nhã nói rồi còn nhảy nhảy lên, váy ngủ của cô chỉ dài tới đầu5gối, dù đã được choàng thêm áo khoác của Sở Lạc Duy nhưng cũng không thể giúp hai chân của cô chống lạnh được. Sở Lạc Duy khom người xuống, xoa lên chân đã lạnh cóng của cô. “Cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã bỗng lùi lại sau một bước, cô xấu hổ nhìn ông chủ. Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn ông chủ với vẻ bối rối, không biết nên mở lời thế nào. Cả4đời này, chưa bao giờ anh cảm thấy quẫn bách đến như vậy!
Chưa bao giờ!
Kiều Vị Nhã ngước cặp mắt long lanh tội nghiệp lên nhìn anh, như thể đang nói: Tôi lạnh lắm, thật sự lạnh lắm ấy.
Sở Lạc Duy bặm môi rồi lại hé môi, cuối cùng cũng không thốt ra nổi chữ nào.
Anh thật sự không nói ra được.
Kiều Vi Nhã thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô không thể hiện ra mà chỉ quay9lại nhìn ông chủ nhà nghỉ, nói qua cho ông chủ nghe một lượt tình cảnh của họ, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Sáng mai ba cháu sẽ tới đây, sáng cháu nhất định sẽ trả chú tiền, được không ạ?” Ông chủ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kiều Vị Nhã, bật cười ha hả: “Được, chỉ cần có chứng minh thư nhân dân là được, kể cả không trả tiền, có ở lại một đêm cũng không sao.” Sở Lạc Duy cau mày, Kiều Vi Nhã lại đắc ý quay lại lườm anh một cái, như thể đang nói cho anh biết rằng: Xem đi, người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Sở Lạc Duy vẫn không nói gì, chỉ có điều ánh mắt đã tối lại.
Kiều Vị Nhã thuần thục đọc số chứng minh thư nhân dân của hai người ta cho ông chủ ghi lại. ông chủ đưa hai người vào một căn phòng ở tầng hai rồi mới rời đi. Kiều Vị Nhã lập tức chui vào trong chăn, Sở Lạc Duy bật điều hòa lên, sau đó ngồi xuống giường, ôm lấy đôi chân đã lạnh cóng của cô vào lòng. Kiều Vị Nhã run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Tôi cảm thấy cậu được ba mẹ nuôi che chở tốt quá rồi, vừa rồi cậu vẫn ngồi được xe người lạ đấy thôi.” Sở Lạc Duy không nói gì, chỉ sưởi ấm chân cho cô.
Đúng là anh đã lên xe, nhưng Kiều Vi Nhã không hề biết rằng suốt dọc đường tim anh không hề bình thường chút nào, tất nhiên anh sẽ không nói cho Kiều Vị Nhã biết chuyện này.
“Hơn nữa, cậu xem đi, nhà nghỉ này ở lại một đêm cũng chỉ có mấy trăm tệ, không phải cậu cũng ở được đấy sao?” Kiều Vi Nhã nói rồi thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy cánh tay anh: “Sở Lạc Duy, cậu thấy không, tin tưởng người khác cũng không quá khó khăn mà phải không?”
“Không phải.” Sở Lạc Duy hát luôn tay cô ra, đắp chăn lại cho cô.
Anh không tin ai cả, người anh tin là cô.
Chân Kiều Vị Nhã đang được anh ôm lấy, cô không nhịn được đạp một phát vào ngực anh, “Cậu cứ tự sinh tự diệt đi, sao mà nói mãi không chịu hiểu thế hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cậu đã nhớ cái tôi bảo cậu ghi nhớ chưa? Về chúng ta phải cảm ơn người ta cho tử tế mới được.” Kiều Vị Nhã nói xong đã tự đi vào nhà nghỉ.
“Xe của người lạ mà cậu cũng dám lên à.” Sở Lạc Duy cười lạnh. Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lại quay lại nhìn Sở Lạc Duy cười tươi rói. “Nhưng giờ chúng ta đã ở trước cửa nhà nghỉ rồi. Sở Lạc3Duy, cậu đã ngồi xe của người lạ rồi đấy, nhưng cậu vẫn ổn đấy thôi, không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Thế có nghĩa là trên đời này người tốt vẫn nhiều hơn đó.” Kiều Vị Nhã nói rồi lại kéo Sở Lạc Duy vào nhà nghỉ.
Lúc này, ông chủ nhà nghỉ đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn.
Trong hai người xuất hiện có vẻ chật vật,0ông chủ thoáng sững lại, sau đó lại cười nói: “Lạc đường à?”
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng, xem ra ở đây rất hay có người bị lạc đường.
Sở Lạc Duy quay người muốn bỏ đi, Kiều Vị Nhã lại sống chết tóm lấy anh, tủi thân nói: “Tôi không đi nổi nữa rồi, với cả tôi lạnh lắm.” Kiều Vị Nhã nói rồi còn nhảy nhảy lên, váy ngủ của cô chỉ dài tới đầu5gối, dù đã được choàng thêm áo khoác của Sở Lạc Duy nhưng cũng không thể giúp hai chân của cô chống lạnh được. Sở Lạc Duy khom người xuống, xoa lên chân đã lạnh cóng của cô. “Cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã bỗng lùi lại sau một bước, cô xấu hổ nhìn ông chủ. Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn ông chủ với vẻ bối rối, không biết nên mở lời thế nào. Cả4đời này, chưa bao giờ anh cảm thấy quẫn bách đến như vậy!
Chưa bao giờ!
Kiều Vị Nhã ngước cặp mắt long lanh tội nghiệp lên nhìn anh, như thể đang nói: Tôi lạnh lắm, thật sự lạnh lắm ấy.
Sở Lạc Duy bặm môi rồi lại hé môi, cuối cùng cũng không thốt ra nổi chữ nào.
Anh thật sự không nói ra được.
Kiều Vi Nhã thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô không thể hiện ra mà chỉ quay9lại nhìn ông chủ nhà nghỉ, nói qua cho ông chủ nghe một lượt tình cảnh của họ, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Sáng mai ba cháu sẽ tới đây, sáng cháu nhất định sẽ trả chú tiền, được không ạ?” Ông chủ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kiều Vị Nhã, bật cười ha hả: “Được, chỉ cần có chứng minh thư nhân dân là được, kể cả không trả tiền, có ở lại một đêm cũng không sao.” Sở Lạc Duy cau mày, Kiều Vi Nhã lại đắc ý quay lại lườm anh một cái, như thể đang nói cho anh biết rằng: Xem đi, người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Sở Lạc Duy vẫn không nói gì, chỉ có điều ánh mắt đã tối lại.
Kiều Vị Nhã thuần thục đọc số chứng minh thư nhân dân của hai người ta cho ông chủ ghi lại. ông chủ đưa hai người vào một căn phòng ở tầng hai rồi mới rời đi. Kiều Vị Nhã lập tức chui vào trong chăn, Sở Lạc Duy bật điều hòa lên, sau đó ngồi xuống giường, ôm lấy đôi chân đã lạnh cóng của cô vào lòng. Kiều Vị Nhã run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Tôi cảm thấy cậu được ba mẹ nuôi che chở tốt quá rồi, vừa rồi cậu vẫn ngồi được xe người lạ đấy thôi.” Sở Lạc Duy không nói gì, chỉ sưởi ấm chân cho cô.
Đúng là anh đã lên xe, nhưng Kiều Vi Nhã không hề biết rằng suốt dọc đường tim anh không hề bình thường chút nào, tất nhiên anh sẽ không nói cho Kiều Vị Nhã biết chuyện này.
“Hơn nữa, cậu xem đi, nhà nghỉ này ở lại một đêm cũng chỉ có mấy trăm tệ, không phải cậu cũng ở được đấy sao?” Kiều Vi Nhã nói rồi thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy cánh tay anh: “Sở Lạc Duy, cậu thấy không, tin tưởng người khác cũng không quá khó khăn mà phải không?”
“Không phải.” Sở Lạc Duy hát luôn tay cô ra, đắp chăn lại cho cô.
Anh không tin ai cả, người anh tin là cô.
Chân Kiều Vị Nhã đang được anh ôm lấy, cô không nhịn được đạp một phát vào ngực anh, “Cậu cứ tự sinh tự diệt đi, sao mà nói mãi không chịu hiểu thế hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook