Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-179
Chương 179: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [6]
Không còn gì khác nữa!
Sở Lạc Duy nhận lấy điện thoại, ngẩn ra. “Cái này sáng sớm nay người nhà cậu đưa tới, nói đã lái xe về rồi, còn trả tiền phòng và tiền ăn ba ngày cho hai người nữa.” Ông chủ nói xong cười tít mắt đi mất. Sở Lạc Duy: “...” Rõ ràng Kiều Vi Nhã cũng nghe thấy câu này, cho nên lúc này đang lăn lộn trên giường, xem ra lần3này cả nhà muốn hợp sức lại để trị cái tật xấu này của Sở Lạc Duy rồi. Sở Lạc Duy đen mặt quăng điện thoại cho cô, “Chuyện tốt cậu làm?” “Oan uổng quá đấy nhé!” Kiều Vị Nhã lớn tiếng nói: “Tôi không có điện thoại, sao liên lạc với mọi người được, mà cả tối qua tôi ở bên cạnh cậu, tôi ngủ không phải cậu vẫn cứ canh đấy à.” Nói rồi cô0liền bật điện thoại của mình lên.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ, không ngờ anh trai em lại ngồi xe người lạ, xảy ra chuyện gì thế?] [Sở Vi: Cảm thấy tổn thương, sao bảo chỉ tin tôi thổi cơ mà?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, em chính là thần tượng của chị, không ngờ chuyện ngay đến ba chị cũng không làm được mà em5lại làm được.]
[Sở Lạc Ninh: Mất mặt!]
Cả nhóm chát đã bị oanh tạc từ sáng sớm, giờ tin nhắn đã lên đến mấy trăm tin.
Kiều Vị Nhã chớp mắt, chỉ có thể nói đây là chuyện mà mọi người đều quan tâm, xem ra trách nhiệm của cô trở nên cao cả rồi đây. Thế nên bất kể có thể nào, lần này cô buộc phải sửa được cái tật xấu này của anh, ít nhất cũng4phải để anh học được thể nào gọi là tin tưởng người khác, thế nào gọi là người mà bạn quan tâm không phải là một đứa bé, anh có khả năng để làm tốt mọi chuyện. Sở Lạc Duy liếc mắt lườm cô, hừ một tiếng đi thẳng vào nhà tắm, nhưng vì nhà tắm nhỏ quá nên anh lại chạy
ra.
Kiều Vị Nhã xuống giường nhìn một lượt, đúng là nhỏ thật, cùng lắm cũng chỉ9đủ để quay người.
“Sạch mà, chỉ hơi nhỏ tí thôi.” Kiều Vi Nhã không biết ông rùa này lại lên cơn cái gì nữa.
“Cậu muốn ở lại đây chơi vài ngày thì có thể tìm một khách sạn nào đó khá khẩm hơn mà, ở đây còn chẳng có chỗ mà quay người nữa.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, ý là tôi có thể đi chơi với cậu, nhưng chỗ này tôi thật sự không thể ở nổi. Kiều Vi Nhã lườm anh, đặt điện thoại lên bệ, bắt đầu đánh răng rửa mặt: “Cậu Hai à, cậu hạ phàm nếm trải thử cuộc sống của người thường không chết được đâu.” “Chết được.” Sở Lạc Duy vẫn tỏ ra ghét bỏ vô cùng.
Kiều Vị Nhã vừa đánh răng vừa hung hăng quay lại trừng anh, “Anh Cả với anh đẹp trai nhà giàu đều là con nhà giàu nhưng làm gì thấy ai mắc cái tật này giống như cậu hả?”
“Chứng tỏ họ là giả.” Sở Lạc Duy không hề khách khí đốp chát lại. Kiều Vị Nhã: “...” Được, nói nghe có lý lắm, cô không còn lời nào để cãi lại nữa rồi.
Kiều Vị Nhã càng hạ quyết tâm phải ở lại đây, Sở Lạc Duy không vui thì hoàn toàn có thể đi.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Duy phát hiện không ngờ cô gái này cũng bướng như vậy, thế nên anh quả quyết bỏ đi luôn.
Kiều Vi Nhã hơi há miệng, ảo não đập vào chăn, đàn ông đàn ang kiểu gì vậy, đáng đời cô đơn cả đời, cô đúng là mù rồi mới đi để ý tới tên này. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiểu người gì thể chứ, không ngờ lại bỏ đi thật.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Biết ngay, thế này mới phù hợp với tác phong của anh trai chị.]
[Triệu Mập: Mình đã bảo gì rồi, Sở Lạc Duy mà thay đổi được thì có mà lợn cái cũng có thể trèo cây, cậu từ bỏ đi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đồng ý với lầu trên)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thương em ghế, không ngờ lại bị bỏ lại.]. Kiều Vị Nhã nghiến răng nhìn khung chat, Sở Lạc Duy... đời này cô mà còn để ý tới tên đó lần nào nữa thì cô chính là heo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Không còn gì khác nữa!
Sở Lạc Duy nhận lấy điện thoại, ngẩn ra. “Cái này sáng sớm nay người nhà cậu đưa tới, nói đã lái xe về rồi, còn trả tiền phòng và tiền ăn ba ngày cho hai người nữa.” Ông chủ nói xong cười tít mắt đi mất. Sở Lạc Duy: “...” Rõ ràng Kiều Vi Nhã cũng nghe thấy câu này, cho nên lúc này đang lăn lộn trên giường, xem ra lần3này cả nhà muốn hợp sức lại để trị cái tật xấu này của Sở Lạc Duy rồi. Sở Lạc Duy đen mặt quăng điện thoại cho cô, “Chuyện tốt cậu làm?” “Oan uổng quá đấy nhé!” Kiều Vị Nhã lớn tiếng nói: “Tôi không có điện thoại, sao liên lạc với mọi người được, mà cả tối qua tôi ở bên cạnh cậu, tôi ngủ không phải cậu vẫn cứ canh đấy à.” Nói rồi cô0liền bật điện thoại của mình lên.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ, không ngờ anh trai em lại ngồi xe người lạ, xảy ra chuyện gì thế?] [Sở Vi: Cảm thấy tổn thương, sao bảo chỉ tin tôi thổi cơ mà?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, em chính là thần tượng của chị, không ngờ chuyện ngay đến ba chị cũng không làm được mà em5lại làm được.]
[Sở Lạc Ninh: Mất mặt!]
Cả nhóm chát đã bị oanh tạc từ sáng sớm, giờ tin nhắn đã lên đến mấy trăm tin.
Kiều Vị Nhã chớp mắt, chỉ có thể nói đây là chuyện mà mọi người đều quan tâm, xem ra trách nhiệm của cô trở nên cao cả rồi đây. Thế nên bất kể có thể nào, lần này cô buộc phải sửa được cái tật xấu này của anh, ít nhất cũng4phải để anh học được thể nào gọi là tin tưởng người khác, thế nào gọi là người mà bạn quan tâm không phải là một đứa bé, anh có khả năng để làm tốt mọi chuyện. Sở Lạc Duy liếc mắt lườm cô, hừ một tiếng đi thẳng vào nhà tắm, nhưng vì nhà tắm nhỏ quá nên anh lại chạy
ra.
Kiều Vị Nhã xuống giường nhìn một lượt, đúng là nhỏ thật, cùng lắm cũng chỉ9đủ để quay người.
“Sạch mà, chỉ hơi nhỏ tí thôi.” Kiều Vi Nhã không biết ông rùa này lại lên cơn cái gì nữa.
“Cậu muốn ở lại đây chơi vài ngày thì có thể tìm một khách sạn nào đó khá khẩm hơn mà, ở đây còn chẳng có chỗ mà quay người nữa.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, ý là tôi có thể đi chơi với cậu, nhưng chỗ này tôi thật sự không thể ở nổi. Kiều Vi Nhã lườm anh, đặt điện thoại lên bệ, bắt đầu đánh răng rửa mặt: “Cậu Hai à, cậu hạ phàm nếm trải thử cuộc sống của người thường không chết được đâu.” “Chết được.” Sở Lạc Duy vẫn tỏ ra ghét bỏ vô cùng.
Kiều Vị Nhã vừa đánh răng vừa hung hăng quay lại trừng anh, “Anh Cả với anh đẹp trai nhà giàu đều là con nhà giàu nhưng làm gì thấy ai mắc cái tật này giống như cậu hả?”
“Chứng tỏ họ là giả.” Sở Lạc Duy không hề khách khí đốp chát lại. Kiều Vị Nhã: “...” Được, nói nghe có lý lắm, cô không còn lời nào để cãi lại nữa rồi.
Kiều Vị Nhã càng hạ quyết tâm phải ở lại đây, Sở Lạc Duy không vui thì hoàn toàn có thể đi.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Duy phát hiện không ngờ cô gái này cũng bướng như vậy, thế nên anh quả quyết bỏ đi luôn.
Kiều Vi Nhã hơi há miệng, ảo não đập vào chăn, đàn ông đàn ang kiểu gì vậy, đáng đời cô đơn cả đời, cô đúng là mù rồi mới đi để ý tới tên này. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiểu người gì thể chứ, không ngờ lại bỏ đi thật.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Biết ngay, thế này mới phù hợp với tác phong của anh trai chị.]
[Triệu Mập: Mình đã bảo gì rồi, Sở Lạc Duy mà thay đổi được thì có mà lợn cái cũng có thể trèo cây, cậu từ bỏ đi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đồng ý với lầu trên)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thương em ghế, không ngờ lại bị bỏ lại.]. Kiều Vị Nhã nghiến răng nhìn khung chat, Sở Lạc Duy... đời này cô mà còn để ý tới tên đó lần nào nữa thì cô chính là heo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com