Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-220
Chương 220: NGHĨ TỚI HÔN LỄ ĐI[4]
Hơn nữa khu resort chỉ vừa mới khởi công. 1 Thôi vậy, thôi vậy.
Cứ chờ đến lúc khu resort hoàn thiện rồi tính tiếp.
Kể cả có tổ chức thì anh cũng muốn tổ chức ở khu resort đó, dù sao thì đó cũng là nơi anh bắt đầu thật sự hiểu được cô.
Trước mười hai giờ trưa, Kiều Vị Nhã gửi ảnh cho Tiểu Triệu cùng với lời giới thiệu về tình cha mà cô tự viết ngày hôm qua, còn phần lời giới thiệu về ba cô thì những người3này viết tốt hơn cô nhiều.
“Đã nhận!” Tiểu Triệu hộ một tiếng, sau đó bấm mở tệp nén.
Kiều Vi Nhã dọn qua đồ đạc trên bàn một chút rồi nói: “Tôi đi ăn cơm đây, có việc gì để chiều lại nói.
Tiểu Triệu phất phất tay về phía cô sau đó mở tập tin vừa được giải nén ra.
“A...!” Đột nhiên Tiểu Triệu hét lên một tiếng khiến Kiều Vị Nhã giật mình quay đầu nhìn lại, thế nhưng cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Triệu0đã vọt tới bên cạnh cô, ngón tay chỉ vào Kiều Vị Nhã há mồm không nói nên lời.
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng: “Chị làm gì thế?”
“Em em em... Phong Ảnh đế có mấy đứa con gái?” Tiểu Triệu khó khăn lắm mới nói được hết câu.
Kiều Vị Nhã nhìn thoáng qua tấm ảnh trên màn hình máy tính, nói: “Câu hỏi này của chị mà để cho mẹ em nghe thấy là toi đấy, nó liên quan đến danh dự của ba em, ba em chỉ có một5đứa con gái là em thôi, không giả được.”
Tiểu Triệu dứt khoát nằm bò ra bàn: “Có cảm giác như mình bị lừa dối! Em như này mà tung ảnh ra ngoài thì cái đám mắng chửi em xấu xí thật sự có thể đi tự sát rồi đó! Má nó! Má nó! Bây giờ em tháo kính xuống cho chị nhìn một chút đi! Chỉ nhìn một chút thôi!“.
Kiều Vị Nhã giật giật cặp kính của mình, sau đó vỗ vỗ bả vai của Tiểu Triệu: “Sợ là chị hết4hồn đấy, em đi ăn cơm đây, muốn ăn gì không em mua về cho.” “Không cần đâu...”
“Sở Lạc Duy bảo hôm nay ra ngoài ăn cơm.”
“Có! Có! Cơm mà Tổng giám đốc mua thì kiểu gì cũng phải ăn!” Tiểu Triệu lập tức đổi sắc mặt, điệu bộ mười phần nịnh hót.
Kiều Vị Nhã: “...”
Giải Oscar nợ chị một bức tượng vàng tí hon đấy,
***
Bệnh viện, phòng phục hồi chức năng. Sở Lạc Ninh vẫn còn đang tập luyện, nhưng cố gắng cả sáng mà anh vẫn chưa thể đứng9lên được.
Quần áo của anh đã ướt sũng mồ hôi, nhưng anh vẫn tiếp tục cố gắng.
Thủy An Lạc lau mồ hôi cho con trai: “Cứ từ từ sẽ được, con càng sốt ruột thì chỉ càng tốn công vô ích thôi.” Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi gật đầu với mẹ mình, sau đó nhận lấy ly nước: “Mẹ cứ làm việc đi! Con không sao.”
Thủy An Lạc thở dài, chỉ biết đứng nhìn con trai mình tiếp tục tập luyện.
“Mẹ thật sự không hiểu, rốt cuộc hai đứa đang nghĩ cái gì vậy? Có con rồi chưa đủ hay sao?” Thủy An Lạc dựa vào một bên, vừa nhìn Sở Lạc Ninh vừa nói.
Sở Lạc Ninh lại ngã xuống xe lăn lần nữa. Anh thở hổn hển, nói: “Mẹ, đôi khi đã mặc bộ quân phục này vào rồi sẽ không thể cởi xuống được nữa, có lẽ lúc đầu Miên Miên là vì con nhưng hiện tại cô ấy đã vì chính mình! Trước đây cô ấy đã buông tay để con đi, hiện tại làm sao con có thể ngăn cản bước chân của cô ấy đây.”
Thủy An Lạc hơi hé miệng.
“Miên Miên chờ con hơn mười năm, con chờ đợi cô ấy hơn ba năm, như vậy tính ra chẳng phải con trai mẹ hời lắm rồi sao?” Sở Lạc Ninh nói rồi duỗi tay nắm lấy hai cái đòn bẩy, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên cho thấy anh đã dùng sức nhiều đến cỡ nào.
“Thôi bỏ đi, mẹ cũng đâu thể nói gì hai đứa.” Thủy An Lạc thở dài: “Tập nửa tiếng nữa rồi để mẹ bảo người qua đưa con đi ăn.”
“Vâng, mẹ cứ làm việc đi, một mình con làm được mà.” Sở Lạc Ninh nói.
Thủy An Lạc còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hơn nữa khu resort chỉ vừa mới khởi công. 1 Thôi vậy, thôi vậy.
Cứ chờ đến lúc khu resort hoàn thiện rồi tính tiếp.
Kể cả có tổ chức thì anh cũng muốn tổ chức ở khu resort đó, dù sao thì đó cũng là nơi anh bắt đầu thật sự hiểu được cô.
Trước mười hai giờ trưa, Kiều Vị Nhã gửi ảnh cho Tiểu Triệu cùng với lời giới thiệu về tình cha mà cô tự viết ngày hôm qua, còn phần lời giới thiệu về ba cô thì những người3này viết tốt hơn cô nhiều.
“Đã nhận!” Tiểu Triệu hộ một tiếng, sau đó bấm mở tệp nén.
Kiều Vi Nhã dọn qua đồ đạc trên bàn một chút rồi nói: “Tôi đi ăn cơm đây, có việc gì để chiều lại nói.
Tiểu Triệu phất phất tay về phía cô sau đó mở tập tin vừa được giải nén ra.
“A...!” Đột nhiên Tiểu Triệu hét lên một tiếng khiến Kiều Vị Nhã giật mình quay đầu nhìn lại, thế nhưng cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Triệu0đã vọt tới bên cạnh cô, ngón tay chỉ vào Kiều Vị Nhã há mồm không nói nên lời.
Kiều Vi Nhã giật giật khóe miệng: “Chị làm gì thế?”
“Em em em... Phong Ảnh đế có mấy đứa con gái?” Tiểu Triệu khó khăn lắm mới nói được hết câu.
Kiều Vị Nhã nhìn thoáng qua tấm ảnh trên màn hình máy tính, nói: “Câu hỏi này của chị mà để cho mẹ em nghe thấy là toi đấy, nó liên quan đến danh dự của ba em, ba em chỉ có một5đứa con gái là em thôi, không giả được.”
Tiểu Triệu dứt khoát nằm bò ra bàn: “Có cảm giác như mình bị lừa dối! Em như này mà tung ảnh ra ngoài thì cái đám mắng chửi em xấu xí thật sự có thể đi tự sát rồi đó! Má nó! Má nó! Bây giờ em tháo kính xuống cho chị nhìn một chút đi! Chỉ nhìn một chút thôi!“.
Kiều Vị Nhã giật giật cặp kính của mình, sau đó vỗ vỗ bả vai của Tiểu Triệu: “Sợ là chị hết4hồn đấy, em đi ăn cơm đây, muốn ăn gì không em mua về cho.” “Không cần đâu...”
“Sở Lạc Duy bảo hôm nay ra ngoài ăn cơm.”
“Có! Có! Cơm mà Tổng giám đốc mua thì kiểu gì cũng phải ăn!” Tiểu Triệu lập tức đổi sắc mặt, điệu bộ mười phần nịnh hót.
Kiều Vị Nhã: “...”
Giải Oscar nợ chị một bức tượng vàng tí hon đấy,
***
Bệnh viện, phòng phục hồi chức năng. Sở Lạc Ninh vẫn còn đang tập luyện, nhưng cố gắng cả sáng mà anh vẫn chưa thể đứng9lên được.
Quần áo của anh đã ướt sũng mồ hôi, nhưng anh vẫn tiếp tục cố gắng.
Thủy An Lạc lau mồ hôi cho con trai: “Cứ từ từ sẽ được, con càng sốt ruột thì chỉ càng tốn công vô ích thôi.” Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi gật đầu với mẹ mình, sau đó nhận lấy ly nước: “Mẹ cứ làm việc đi! Con không sao.”
Thủy An Lạc thở dài, chỉ biết đứng nhìn con trai mình tiếp tục tập luyện.
“Mẹ thật sự không hiểu, rốt cuộc hai đứa đang nghĩ cái gì vậy? Có con rồi chưa đủ hay sao?” Thủy An Lạc dựa vào một bên, vừa nhìn Sở Lạc Ninh vừa nói.
Sở Lạc Ninh lại ngã xuống xe lăn lần nữa. Anh thở hổn hển, nói: “Mẹ, đôi khi đã mặc bộ quân phục này vào rồi sẽ không thể cởi xuống được nữa, có lẽ lúc đầu Miên Miên là vì con nhưng hiện tại cô ấy đã vì chính mình! Trước đây cô ấy đã buông tay để con đi, hiện tại làm sao con có thể ngăn cản bước chân của cô ấy đây.”
Thủy An Lạc hơi hé miệng.
“Miên Miên chờ con hơn mười năm, con chờ đợi cô ấy hơn ba năm, như vậy tính ra chẳng phải con trai mẹ hời lắm rồi sao?” Sở Lạc Ninh nói rồi duỗi tay nắm lấy hai cái đòn bẩy, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên cho thấy anh đã dùng sức nhiều đến cỡ nào.
“Thôi bỏ đi, mẹ cũng đâu thể nói gì hai đứa.” Thủy An Lạc thở dài: “Tập nửa tiếng nữa rồi để mẹ bảo người qua đưa con đi ăn.”
“Vâng, mẹ cứ làm việc đi, một mình con làm được mà.” Sở Lạc Ninh nói.
Thủy An Lạc còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook