Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-242
Chương 242: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[6]
Kiều Vi Nhã cười tít mắt nâng mặt anh lên hôn một cái, “Ngày mai em xin nghỉ nhé, buồn ngủ quá.” 11 Khi Kiều Vị Nhã định xuống xe, Sở Lạc Duy vươn tay ra kéo cô lại, kéo thẳng vào lòng, hôn một cái thật mạnh rồi mới chịu thả ra.
“Anh mau về đi.” Kiều Vi Nhã3nói, quay người xuống xe về nhà mình. Lúc này mọi người đã đi nghỉ rồi, cho nên Sở Lạc Duy về thẳng phòng mình. Cầu hôn xong rồi, tiếp theo là đến việc kết hôn.
Thế nhưng, khu resort cần một năm nữa mới hoàn thành được, cho nên, vẫn phải đợi thôi. Ngày hôm sau Sở Lạc Nhất0ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, Tiểu Quỷ Quỷ đang hì hục xếp đồ vào vali nhỏ của mình.
Sở Lạc Nhất ngáp ngắn ngáp dài nhìn con trai, “Con đang làm gì đấy?” “Đồ chơi ông ngoại mua cho Quỷ Quỷ, Quỷ Quỷ phải mang đi.” Tiểu Quỷ Quỷ trả lời rất nhanh gọn. Thấy mẹ tỉnh5rồi, nhóc chạy tới bên giường tặng cho mẹ một nụ hôn thật ngọt rồi quay lại tiếp tục đóng gói đồ đạc.
Sở Lạc Nhất xốc chăn lên, xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, “Thế sao con không thu dọn giúp mę luôn?” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt thật4không thể tin nổi, “Mẹ ơi, Quỷ Quỷ mới có ba tuổi thôi.”
Người mẹ này thật không đáng tin cậy, không đáng tin cậy quá mức luôn.
“Bánh Bao Đậu, con nhanh lên, ăn cơm xong còn phải ra sân bay đấy?” Thủy An Lạc ở bên ngoài cất tiếng gọi. Sở Lạc Nhất giật mình, thò đầu ra hỏi9lại, “Không phải là vé máy bay ba giờ chiều sao ạ? Bây giờ mới có mười
một giờ rưỡi mà.” “Cố Tỉ Thành đổi thành vé lúc một giờ chiều cho con rồi, mau lên.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy cần phải giải thích gì về việc này.
Sở Lạc Nhất: “...” Cô nói cô không dậy được, người này đặt luôn vé sớm hơn hai tiếng đồng hồ cho cô, anh thực sự nóng ruột với hai tiếng đồng hồ này à? Nhưng biết anh nóng lòng, Sở Lạc Nhất vẫn nở nụ cười hài lòng, như thể rất tốt. Sở Lạc Nhất rửa mặt rồi thu dọn qua loa hành lý của mình, sau đó nhấc hai chiếc vali đi xuống, một cái của cô, một cái của con trai cô. “Anh ấy chưa nói chuyện đổi vé với con.” Sở Lạc Nhất xuống nhà ăn cơm mà vẫn còn phàn nàn. “Nó nói với mẹ là được rồi.” Thủy An Lạc thản nhiên đáp lại, “Mau ăn cho xong đi, để ba con còn đưa ra sân bay.”
“Bà ngoại ơi, con muốn để Tiểu Tiếu đi cùng con.” Tiểu Quỷ Quỷ chớp đôi mắt to nhìn Tiểu Tiếu Tiếu trong lòng Thủy An Lạc, hiển nhiên không nỡ rời xa người bạn nhỏ này.
“Tiếu Tiếu phải ở bên cạnh bác Cả của con, cho nên không thể đi cùng con được.” “Bác Cả lớn như thế rồi còn cần người ở bên cạnh sao?” Tiểu Quỷ Quỷ gân cổ lên cãi lại, “Vậy con nhớ em ấy thì phải làm sao ạ?” Sở Lạc Nhất sa sầm mặt mũi nhìn con trai mình, “Sao không bao giờ thấy con nhớ mẹ con hả?” “Mẹ luôn ở bên cạnh con mà.” Tiểu Quỷ Quỷ nói rất hùng hồn. Sở Lạc Nhất:“..”
Hay, đối lại hay lắm, mẹ ở bên cạnh con là lỗi của mẹ đấy à?
“Mẹ, bao giờ ông ngoại con mới về, cậu đưa ông ra ngoài không hề quay lại, sắp một năm rồi đấy.” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi. “Ông ngoại con còn đi được thì cứ để ông con đi lại ở bên ngoài, nếu con nhớ ông thì hỏi cậu con xem hai người đang ở đâu, con qua đó với ông một thời gian.” Thủy An Lạc vừa chăm Tiểu Tiểu ăn cơm vừa trả lời. “Thế thì tốt, dù sao có người cũng không nhớ con.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa liếc con trai mình một cái. Tiểu Quỷ Quỷ đang nhóp nhép nhai cơm cảm thấy ánh mắt của mẹ bé cứ sai sai.
“Mẹ thật là trẻ con.” Tiểu Quỷ Quỷ nói chuyện như một ông cụ non.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vi Nhã cười tít mắt nâng mặt anh lên hôn một cái, “Ngày mai em xin nghỉ nhé, buồn ngủ quá.” 11 Khi Kiều Vị Nhã định xuống xe, Sở Lạc Duy vươn tay ra kéo cô lại, kéo thẳng vào lòng, hôn một cái thật mạnh rồi mới chịu thả ra.
“Anh mau về đi.” Kiều Vi Nhã3nói, quay người xuống xe về nhà mình. Lúc này mọi người đã đi nghỉ rồi, cho nên Sở Lạc Duy về thẳng phòng mình. Cầu hôn xong rồi, tiếp theo là đến việc kết hôn.
Thế nhưng, khu resort cần một năm nữa mới hoàn thành được, cho nên, vẫn phải đợi thôi. Ngày hôm sau Sở Lạc Nhất0ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, Tiểu Quỷ Quỷ đang hì hục xếp đồ vào vali nhỏ của mình.
Sở Lạc Nhất ngáp ngắn ngáp dài nhìn con trai, “Con đang làm gì đấy?” “Đồ chơi ông ngoại mua cho Quỷ Quỷ, Quỷ Quỷ phải mang đi.” Tiểu Quỷ Quỷ trả lời rất nhanh gọn. Thấy mẹ tỉnh5rồi, nhóc chạy tới bên giường tặng cho mẹ một nụ hôn thật ngọt rồi quay lại tiếp tục đóng gói đồ đạc.
Sở Lạc Nhất xốc chăn lên, xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, “Thế sao con không thu dọn giúp mę luôn?” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt thật4không thể tin nổi, “Mẹ ơi, Quỷ Quỷ mới có ba tuổi thôi.”
Người mẹ này thật không đáng tin cậy, không đáng tin cậy quá mức luôn.
“Bánh Bao Đậu, con nhanh lên, ăn cơm xong còn phải ra sân bay đấy?” Thủy An Lạc ở bên ngoài cất tiếng gọi. Sở Lạc Nhất giật mình, thò đầu ra hỏi9lại, “Không phải là vé máy bay ba giờ chiều sao ạ? Bây giờ mới có mười
một giờ rưỡi mà.” “Cố Tỉ Thành đổi thành vé lúc một giờ chiều cho con rồi, mau lên.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy cần phải giải thích gì về việc này.
Sở Lạc Nhất: “...” Cô nói cô không dậy được, người này đặt luôn vé sớm hơn hai tiếng đồng hồ cho cô, anh thực sự nóng ruột với hai tiếng đồng hồ này à? Nhưng biết anh nóng lòng, Sở Lạc Nhất vẫn nở nụ cười hài lòng, như thể rất tốt. Sở Lạc Nhất rửa mặt rồi thu dọn qua loa hành lý của mình, sau đó nhấc hai chiếc vali đi xuống, một cái của cô, một cái của con trai cô. “Anh ấy chưa nói chuyện đổi vé với con.” Sở Lạc Nhất xuống nhà ăn cơm mà vẫn còn phàn nàn. “Nó nói với mẹ là được rồi.” Thủy An Lạc thản nhiên đáp lại, “Mau ăn cho xong đi, để ba con còn đưa ra sân bay.”
“Bà ngoại ơi, con muốn để Tiểu Tiếu đi cùng con.” Tiểu Quỷ Quỷ chớp đôi mắt to nhìn Tiểu Tiếu Tiếu trong lòng Thủy An Lạc, hiển nhiên không nỡ rời xa người bạn nhỏ này.
“Tiếu Tiếu phải ở bên cạnh bác Cả của con, cho nên không thể đi cùng con được.” “Bác Cả lớn như thế rồi còn cần người ở bên cạnh sao?” Tiểu Quỷ Quỷ gân cổ lên cãi lại, “Vậy con nhớ em ấy thì phải làm sao ạ?” Sở Lạc Nhất sa sầm mặt mũi nhìn con trai mình, “Sao không bao giờ thấy con nhớ mẹ con hả?” “Mẹ luôn ở bên cạnh con mà.” Tiểu Quỷ Quỷ nói rất hùng hồn. Sở Lạc Nhất:“..”
Hay, đối lại hay lắm, mẹ ở bên cạnh con là lỗi của mẹ đấy à?
“Mẹ, bao giờ ông ngoại con mới về, cậu đưa ông ra ngoài không hề quay lại, sắp một năm rồi đấy.” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi. “Ông ngoại con còn đi được thì cứ để ông con đi lại ở bên ngoài, nếu con nhớ ông thì hỏi cậu con xem hai người đang ở đâu, con qua đó với ông một thời gian.” Thủy An Lạc vừa chăm Tiểu Tiểu ăn cơm vừa trả lời. “Thế thì tốt, dù sao có người cũng không nhớ con.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa liếc con trai mình một cái. Tiểu Quỷ Quỷ đang nhóp nhép nhai cơm cảm thấy ánh mắt của mẹ bé cứ sai sai.
“Mẹ thật là trẻ con.” Tiểu Quỷ Quỷ nói chuyện như một ông cụ non.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com