Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-248
Chương 248: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[12]
Đối với An Hinh Duyệt mà nói, bây giờ là một kỳ nghỉ nhỏ, tuy rằng không thể về nước, nhưng có thể lấy được điện thoại rồi.
Cho nên việc đầu tiên An Hinh Duyệt làm sau khi lấy được điện thoại là gọi cho Sở Lạc Ninh, hỏi anh bây giờ thế nào rồi.
“Sao em gọi điện thoại được?”3Sở Lạc Ninh tò mò hỏi, gần đây anh vừa đứng dậy được, nhưng đi đứng vẫn cần phải chịu đựng cơn đau kinh khủng. An Hinh Duyệt kể chuyện về Sim cho Sở Lạc Ninh, cũng kể những chuyện xảy ra gần đây cho anh nghe.
“Lẽ nào chuyện này không bình thường sao, trước khi đi em cũng nên0nghĩ tới rồi, em không thể yêu cầu những bông hoa trồng trong phòng ấm kia hiểu được tại sao tuyết liên lại sinh trưởng ở nơi đó.” Sở Lạc Ninh khẽ cười, “Xem ra bị xa lánh nhiều lắm nhỉ.”
“Anh còn cười được, sao em bị xa lánh mà anh vui thế?” An Hinh Duyệt ấm ức nói, “Không5phải bây giờ trong nước đang là nửa đêm sao? Tại sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Vì muốn nhận cuộc gọi của em.” Sở Lạc Ninh không hề đổi giọng.
“Nói bậy, anh có dám video call không?”
“Tất nhiên không dám, dù sao bây giờ anh vẫn đang ở phòng hồi phục chức năng.” Sở Lạc Ninh nói rất nghiêm túc, suýt4nữa chắc cho An Hinh Duyệt tức chết. “Anh không muốn sống nữa à, cho dù có nóng lòng muốn đứng dậy cũng không thể làm như thế chứ?” An Hinh Duyệt lớn tiếng trách móc.
“Chủ yếu là vì không ngủ được, nhớ em đó mà.” An Hinh Duyệt dịu dàng lên tiếng, tựa người lên giá tập. Khi viên9đạn bọc đường này bắn qua, đối phương lập tức im lặng.
Cho nên Sở Lạc Ninh luôn biết cách đối phó với người phụ nữ của mình.
“Vậy anh cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi.” An Hinh Duyệt cố ý nói với vẻ hung dữ. Sở Lạc Ninh dựa người vào lan can, anh có thể hình dung ra khuôn mặt cô bây giờ khi bĩu môi, thật muốn nhéo vài cái!
Tiếc thay, chỉ có thể nhẫn nhịn!
“Vậy mấy hôm nay em có thể nhàn rỗi rồi, Sim không lột một lớp da của mấy người kia thì sẽ không thả người ra đâu.” Sở Lạc Ninh đổi đề tài, hiển nhiên không muốn cúp điện thoại quá nhanh.
An Hinh Duyệt khẽ cười. Cô cũng phấn khích lắm chứ, ai bảo đám người kia cứ bắt nạt cô, cô cũng là một người nhỏ mọn đó. “Em nhớ anh rồi, haizz, còn chưa đầy năm tháng nữa, em cố chịu vậy.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Lạc Ninh phát hiện ra, bây giờ An Hinh Duyệt không tiếc những lời tình cảm nữa, có lẽ vì thời gian họ bên nhau quá ít, cho nên không tiếc gì những lời nói ngọt ngào với đối phương.
Lần này Sở Lạc Ninh không nói gì, dù sao thì anh cũng nhớ cô lắm.
Sở Lạc Ninh không nghe thấy câu trả lời, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Em có cần liên lạc với Cố Tỉ Thành không?” “Em liên lạc với cậu ta làm gì?” Sở Lạc Ninh ghen rồi, giọng điệu này cứ sai sai.
An Hinh Duyệt phì cười, rất hài lòng với phản ứng của anh, dù sao người này cũng thích ghen. “Tiểu Tiếu thì sao, vẫn không chịu nói chuyện à?” An Hinh Duyệt hỏi với vẻ không yên tâm. “Ừ, vẫn vậy, nhưng dạo này có vẻ cởi mở hơn rồi, thỉnh thoảng hé miệng muốn nói, chỉ là nói không ra thôi.” Sở Lạc Ninh nghĩ tới mỗi lần Tiếu Tiếu Tiếu đến bệnh viện, đi theo anh, cái miệng nhỏ của con bé cứ mấp máy, nhưng không phát ra được một âm tiết nào. Sở Lạc Ninh biết, những ngày tháng ấy đã gây ra ảnh hưởng quá lớn với tâm lý của con bé, trong tiềm thức nó vẫn phủ nhận thực tế rằng mình biết nói chuyện.
An Hinh Duyệt khẽ thở dài. Cô nghĩ, vấn đề này e rằng phải đợi cô về giải quyết rồi.
“À phải rồi, Bánh Bao Rau cầu hôn thành công rồi.” Sở Lạc Ninh đổi đề tài khác, anh ngồi xuống xe lăn, định quay về phòng bệnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đối với An Hinh Duyệt mà nói, bây giờ là một kỳ nghỉ nhỏ, tuy rằng không thể về nước, nhưng có thể lấy được điện thoại rồi.
Cho nên việc đầu tiên An Hinh Duyệt làm sau khi lấy được điện thoại là gọi cho Sở Lạc Ninh, hỏi anh bây giờ thế nào rồi.
“Sao em gọi điện thoại được?”3Sở Lạc Ninh tò mò hỏi, gần đây anh vừa đứng dậy được, nhưng đi đứng vẫn cần phải chịu đựng cơn đau kinh khủng. An Hinh Duyệt kể chuyện về Sim cho Sở Lạc Ninh, cũng kể những chuyện xảy ra gần đây cho anh nghe.
“Lẽ nào chuyện này không bình thường sao, trước khi đi em cũng nên0nghĩ tới rồi, em không thể yêu cầu những bông hoa trồng trong phòng ấm kia hiểu được tại sao tuyết liên lại sinh trưởng ở nơi đó.” Sở Lạc Ninh khẽ cười, “Xem ra bị xa lánh nhiều lắm nhỉ.”
“Anh còn cười được, sao em bị xa lánh mà anh vui thế?” An Hinh Duyệt ấm ức nói, “Không5phải bây giờ trong nước đang là nửa đêm sao? Tại sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Vì muốn nhận cuộc gọi của em.” Sở Lạc Ninh không hề đổi giọng.
“Nói bậy, anh có dám video call không?”
“Tất nhiên không dám, dù sao bây giờ anh vẫn đang ở phòng hồi phục chức năng.” Sở Lạc Ninh nói rất nghiêm túc, suýt4nữa chắc cho An Hinh Duyệt tức chết. “Anh không muốn sống nữa à, cho dù có nóng lòng muốn đứng dậy cũng không thể làm như thế chứ?” An Hinh Duyệt lớn tiếng trách móc.
“Chủ yếu là vì không ngủ được, nhớ em đó mà.” An Hinh Duyệt dịu dàng lên tiếng, tựa người lên giá tập. Khi viên9đạn bọc đường này bắn qua, đối phương lập tức im lặng.
Cho nên Sở Lạc Ninh luôn biết cách đối phó với người phụ nữ của mình.
“Vậy anh cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi.” An Hinh Duyệt cố ý nói với vẻ hung dữ. Sở Lạc Ninh dựa người vào lan can, anh có thể hình dung ra khuôn mặt cô bây giờ khi bĩu môi, thật muốn nhéo vài cái!
Tiếc thay, chỉ có thể nhẫn nhịn!
“Vậy mấy hôm nay em có thể nhàn rỗi rồi, Sim không lột một lớp da của mấy người kia thì sẽ không thả người ra đâu.” Sở Lạc Ninh đổi đề tài, hiển nhiên không muốn cúp điện thoại quá nhanh.
An Hinh Duyệt khẽ cười. Cô cũng phấn khích lắm chứ, ai bảo đám người kia cứ bắt nạt cô, cô cũng là một người nhỏ mọn đó. “Em nhớ anh rồi, haizz, còn chưa đầy năm tháng nữa, em cố chịu vậy.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Lạc Ninh phát hiện ra, bây giờ An Hinh Duyệt không tiếc những lời tình cảm nữa, có lẽ vì thời gian họ bên nhau quá ít, cho nên không tiếc gì những lời nói ngọt ngào với đối phương.
Lần này Sở Lạc Ninh không nói gì, dù sao thì anh cũng nhớ cô lắm.
Sở Lạc Ninh không nghe thấy câu trả lời, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Em có cần liên lạc với Cố Tỉ Thành không?” “Em liên lạc với cậu ta làm gì?” Sở Lạc Ninh ghen rồi, giọng điệu này cứ sai sai.
An Hinh Duyệt phì cười, rất hài lòng với phản ứng của anh, dù sao người này cũng thích ghen. “Tiểu Tiếu thì sao, vẫn không chịu nói chuyện à?” An Hinh Duyệt hỏi với vẻ không yên tâm. “Ừ, vẫn vậy, nhưng dạo này có vẻ cởi mở hơn rồi, thỉnh thoảng hé miệng muốn nói, chỉ là nói không ra thôi.” Sở Lạc Ninh nghĩ tới mỗi lần Tiếu Tiếu Tiếu đến bệnh viện, đi theo anh, cái miệng nhỏ của con bé cứ mấp máy, nhưng không phát ra được một âm tiết nào. Sở Lạc Ninh biết, những ngày tháng ấy đã gây ra ảnh hưởng quá lớn với tâm lý của con bé, trong tiềm thức nó vẫn phủ nhận thực tế rằng mình biết nói chuyện.
An Hinh Duyệt khẽ thở dài. Cô nghĩ, vấn đề này e rằng phải đợi cô về giải quyết rồi.
“À phải rồi, Bánh Bao Rau cầu hôn thành công rồi.” Sở Lạc Ninh đổi đề tài khác, anh ngồi xuống xe lăn, định quay về phòng bệnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook