Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-251
Chương 251: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[15]
Phong Phong uống hết chỗ rượu trong ly, sau đó đứng dậy, nhìn đứa con gái yêu quý đang ảo não rồi nói: “Con gái, trên thế giới này không cần biết là đàn ông hay phụ nữ cũng đều không đổi được cái3tật
cứng đầu, mất đi rồi mới hối hận vì mình đã không quý trọng, mất đi rồi mới nhận ra cảm giác lúc đang có người ấy.”
Kiều Vị Nhã sửng sốt một chút, nhìn ba mình đang xoay bước lên lầu.
Câu nói này là0có ý gì? Trong nháy mắt, Kiều Vi Nhã đã hiểu ra rồi vội vàng đặt ly rượu xuống, đuổi theo Phong Phong: “Con biết mình phải làm gì rồi! Yêu ba nhất!” Kiều Vị Nhã nói rồi hôn nhẹ một cái lên má5của Phong Phong, sau đó chạy về phòng của mình. Phong Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cái đứa hấp tấp này. Cả đời này xem như hết cứu nổi rồi. Kiều Vị Nhã về phòng rồi cũng không liên lạc với Sư Niệm4luôn, trái lại cô còn ngủ ngon lành một giấc, lúc này tâm trạng thoải mái rồi nên đương nhiên có thể ngủ ngon. Phong Phong về phòng, Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa ngủ. “Nói xong rồi sao?” Kiều Nhã Nguyễn mơ mơ màng9màng hỏi. “Ừ, nói xong rồi, sao em chưa ngủ thế” Phong Phong nói rồi vén chăn lên, nằm xuống, sau đó kéo Kiều Nhã Nguyễn vào lòng.
“Sư Hạ Dương tự ép mình quá mức. Anh ta luôn coi sự áy náy đối với Triệu Dương Dương trở thành lao tù giam giữ chính mình.” Kiều Nhã Nguyễn vừa ngáp vừa nói.
“Anh không cảm thấy lúc này mà em nhắc tới người đàn ông khác thì anh sẽ thoải mái đầu, nhất là cái kẻ suýt nữa trở thành hôn phu của em.” Phong Phong ghen tuông nói.
Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt nhìn Phong Phong một cách ghét bỏ, sau đó xoay lưng về phía anh: “Anh có thể nhàm chán hơn nữa được không?” “Anh nhớ rõ hồi ấy mẹ em thích tên đó nhất!” Phong Phong tiếp tục nói.
Kiều Nhã Nguyễn rút gối đầu ra đập về phía mặt của Phong Phong, sau đó ngủ tiếp.
Phong Phong kéo gối xuống, uống hết một ly rượu cho nên giờ anh cũng không thấy buồn ngủ lắm.
“Đang nói với em đó.” Phong Phong nhéo nhéo bả vai của Kiều Nhã Nguyễn rồi bị cô gạt ra: “Em nói xem cái tên Sư Hạ Dương kia có phải bị đần không? Một người phụ nữ đợi mình gần hai mươi năm rồi, chẳng lẽ đợi người ta bỏ đi mới tỉnh ngộ sao?”
Tỉnh ngộ? Kiều Nhã Nguyễn nghe được hai chữ này thì cũng muốn nói chuyện một cách tử tế. Cô quay đầu nhìn Phong Phong: “Anh có ý gì?” Lúc này đến lượt Phong Phong tự cao tự đại, anh nhắm hai mắt lại, nói: “Ý trên mặt chữ.” “Em giết chết anh!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát đè mặt của ai đó, nhưng ngay sau đó cô đã bị Phong Phong kéo lộn một vòng, khiến Kiều Nhã Nguyễn bị đặt bên dưới Phong Phong.
“Không ngủ thì làm chút chuyện khác đi.” Phong Phong nói rồi cúi đầu hôn lên môi Kiều Nhã Nguyễn. “Này...” Kiều Nhã Nguyễn đẩy đẩy người ra nhưng tên này lại đè rất chặt, khiến cô không cách nào nhúc nhích được, thành ra cuối cùng Phong Phong vẫn được như ý. Trong lúc mơ màng, dường như Kiều Nhã Nguyễn đã hiểu được câu của Phong Phong có ý gì. Có lẽ việc Triệu Uyển Uyển rời đi là một cơ hội. Dù sao cô với Sư Hạ Dương cũng là chiến hữu, Triệu Uyển Uyển với Phong Phong còn là vợ chồng trên màn ảnh. Hai nhà bọn họ có quan hệ khá thân thiết cho nên cô cũng vẫn để tâm đến chuyện này. Thân là một người phụ nữ, tất nhiên Kiều Nhã Nguyễn hy vọng Triệu Uyển Uyển có được hạnh phúc, cũng mong Sư Hạ Dương được hạnh phúc chứ không phải cô đơn suốt quãng đời còn lại. “Tập trung vào,“ Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn thất thần liền cắn một cái lên bả vai của Kiều Nhã Nguyễn. Cô nhấc chân định đá người nào đó, đáng tiếc lại bị chặn mất. Vào những lúc như thế này, Phong Phong vẫn thích làm người chiếm thế thượng phong hơn.
Còn về chuyện của Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển, ai từ bỏ ai, ai giam cầm ai, thật ra anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Phong Phong uống hết chỗ rượu trong ly, sau đó đứng dậy, nhìn đứa con gái yêu quý đang ảo não rồi nói: “Con gái, trên thế giới này không cần biết là đàn ông hay phụ nữ cũng đều không đổi được cái3tật
cứng đầu, mất đi rồi mới hối hận vì mình đã không quý trọng, mất đi rồi mới nhận ra cảm giác lúc đang có người ấy.”
Kiều Vị Nhã sửng sốt một chút, nhìn ba mình đang xoay bước lên lầu.
Câu nói này là0có ý gì? Trong nháy mắt, Kiều Vi Nhã đã hiểu ra rồi vội vàng đặt ly rượu xuống, đuổi theo Phong Phong: “Con biết mình phải làm gì rồi! Yêu ba nhất!” Kiều Vị Nhã nói rồi hôn nhẹ một cái lên má5của Phong Phong, sau đó chạy về phòng của mình. Phong Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cái đứa hấp tấp này. Cả đời này xem như hết cứu nổi rồi. Kiều Vị Nhã về phòng rồi cũng không liên lạc với Sư Niệm4luôn, trái lại cô còn ngủ ngon lành một giấc, lúc này tâm trạng thoải mái rồi nên đương nhiên có thể ngủ ngon. Phong Phong về phòng, Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa ngủ. “Nói xong rồi sao?” Kiều Nhã Nguyễn mơ mơ màng9màng hỏi. “Ừ, nói xong rồi, sao em chưa ngủ thế” Phong Phong nói rồi vén chăn lên, nằm xuống, sau đó kéo Kiều Nhã Nguyễn vào lòng.
“Sư Hạ Dương tự ép mình quá mức. Anh ta luôn coi sự áy náy đối với Triệu Dương Dương trở thành lao tù giam giữ chính mình.” Kiều Nhã Nguyễn vừa ngáp vừa nói.
“Anh không cảm thấy lúc này mà em nhắc tới người đàn ông khác thì anh sẽ thoải mái đầu, nhất là cái kẻ suýt nữa trở thành hôn phu của em.” Phong Phong ghen tuông nói.
Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt nhìn Phong Phong một cách ghét bỏ, sau đó xoay lưng về phía anh: “Anh có thể nhàm chán hơn nữa được không?” “Anh nhớ rõ hồi ấy mẹ em thích tên đó nhất!” Phong Phong tiếp tục nói.
Kiều Nhã Nguyễn rút gối đầu ra đập về phía mặt của Phong Phong, sau đó ngủ tiếp.
Phong Phong kéo gối xuống, uống hết một ly rượu cho nên giờ anh cũng không thấy buồn ngủ lắm.
“Đang nói với em đó.” Phong Phong nhéo nhéo bả vai của Kiều Nhã Nguyễn rồi bị cô gạt ra: “Em nói xem cái tên Sư Hạ Dương kia có phải bị đần không? Một người phụ nữ đợi mình gần hai mươi năm rồi, chẳng lẽ đợi người ta bỏ đi mới tỉnh ngộ sao?”
Tỉnh ngộ? Kiều Nhã Nguyễn nghe được hai chữ này thì cũng muốn nói chuyện một cách tử tế. Cô quay đầu nhìn Phong Phong: “Anh có ý gì?” Lúc này đến lượt Phong Phong tự cao tự đại, anh nhắm hai mắt lại, nói: “Ý trên mặt chữ.” “Em giết chết anh!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát đè mặt của ai đó, nhưng ngay sau đó cô đã bị Phong Phong kéo lộn một vòng, khiến Kiều Nhã Nguyễn bị đặt bên dưới Phong Phong.
“Không ngủ thì làm chút chuyện khác đi.” Phong Phong nói rồi cúi đầu hôn lên môi Kiều Nhã Nguyễn. “Này...” Kiều Nhã Nguyễn đẩy đẩy người ra nhưng tên này lại đè rất chặt, khiến cô không cách nào nhúc nhích được, thành ra cuối cùng Phong Phong vẫn được như ý. Trong lúc mơ màng, dường như Kiều Nhã Nguyễn đã hiểu được câu của Phong Phong có ý gì. Có lẽ việc Triệu Uyển Uyển rời đi là một cơ hội. Dù sao cô với Sư Hạ Dương cũng là chiến hữu, Triệu Uyển Uyển với Phong Phong còn là vợ chồng trên màn ảnh. Hai nhà bọn họ có quan hệ khá thân thiết cho nên cô cũng vẫn để tâm đến chuyện này. Thân là một người phụ nữ, tất nhiên Kiều Nhã Nguyễn hy vọng Triệu Uyển Uyển có được hạnh phúc, cũng mong Sư Hạ Dương được hạnh phúc chứ không phải cô đơn suốt quãng đời còn lại. “Tập trung vào,“ Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn thất thần liền cắn một cái lên bả vai của Kiều Nhã Nguyễn. Cô nhấc chân định đá người nào đó, đáng tiếc lại bị chặn mất. Vào những lúc như thế này, Phong Phong vẫn thích làm người chiếm thế thượng phong hơn.
Còn về chuyện của Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển, ai từ bỏ ai, ai giam cầm ai, thật ra anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com