Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-252
Chương 252: CHIẾN TRANH GIỮA BA VÀ CON GÁI[1]
Sáng sớm hôm sau, lúc Kiều Vị Nhã và Sở Lạc Duy đến công ty, anh nhìn ra được tâm tình của Kiều Vi Nhã đã khá hơn rất nhiều, ví dụ như lúc này còn đang ngâm nga hát bài hát nào đó.
“Mới một đêm không gặp đã lên cơn động kinh3rồi à?” Sở Lạc Duy thấy tâm trạng của cô tốt lên tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Kiều Vị Nhã liếc ai đó một cái, hừ một tiếng rồi nói: “Vấn đề anh không giải quyết cho em, ba em đã giải0quyết xong cho em rồi, giờ ba em là nam thần của em.”
“Nam thần của em chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh không thèm tị.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, đúng thật là nam thần của Kiều Vị Nhã không đáng giá bao nhiêu, một phút đồng hồ có thể thay hai5người cho nên...
Kiều Vị Nhã: “...”
Hình như cô đổi nam thần hơi nhiều thật.
“Quyết định nói cho Sư Niệm?” Sở Lạc Duy hỏi.
“Đúng là muốn nói, nhưng không phải là lúc này.” Kiều Vị Nhã nói rồi bẻ bẻ ngón tay tính thời gian: “Em sẽ nói vào lúc cô Uyển Uyển đi.”4“Theo như anh được biết thì là sáng sớm hôm nay, chú George đã đưa cô ấy ra sân bay rồi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nhắc một câu. Có lẽ là vì anh biết cô sẽ lựa chọn như vậy cho nên đã sớm cho người chú ý tới hành động của9Triệu Uyển Uyển.
“WHAT?!” Sự hưng phấn của Kiều Vi Nhã bị dập tắt trong nháy mắt: “Đi sớm như vậy à?”
Sở Lạc Duy nhún vai rồi ném di động của mình cho cô.
Kiều Vị Nhã nhận lấy, tìm được số của Sư Niệm liền lập tức bấm gọi.
“Alo...”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, có thể thấy lúc này người ở đầu bên kia đang rảnh, qua điện thoại còn nghe cả được tiếng trẻ con cười khanh khách.
“Chị Niệm Niệm! Em nói cho chị một chuyện, chị phải bình tĩnh nhé!” Kiều Vị Nhã có chút không xác định nói.
Người ở bên kia bật cười, nói: “Muốn nói cái gì? Hai đứa sắp kết hôn rồi hả?” “Cô ra nước ngoài rồi!” Kiều Vị Nhã nói.
“Chị biết rồi, chẳng phải là có cảnh quay sao?” Sự Niệm nói, hình như còn đang đang quát con gái. Nhóc con kia đang tập đi, rất nghịch ngợm.
“Không phải là kiểu đi rồi sẽ không về nữa ấy!” Kiều Vị Nhã lớn tiếng kêu lên.
Kiều Vị Nhã nói xong, đầu bên kia im ắng hồi lâu. Mãi đến lúc Kiều Vị Nhã cho rằng Sư Niệm đã cúp máy thì mới nghe thấy bên đó có tiếng động, sau đó Sư Niệm nói: “Em nói cái gì?”
“Cô muốn ra nước ngoài rồi định cư ở bên đó luôn!” Kiều Vị Nhã cắn răng nói.
“Tút, tút...”
Kiều Vi Nhã nghe âm báo trong điện thoại rồi nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Cúp rồi.” Sở Lạc Duy liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại của mình về.
Từ thành phố B đến thành phố A cần ít nhất cũng phải bốn tiếng, chắc tới trưa là sư Niệm về tới đây rồi.
***
Quân bộ thành phố B. Sư Niệm ôm lấy con gái đang bám sofa tập đi rồi chạy đến gõ cửa nhà chị dâu ở phía đối diện. Chị dâu vừa mở cửa là cô đã đưa bé con cho cô ấy: “Chị trông giúp em một lát, khi nào Sở Húc Ninh về chị đưa con bé cho anh ấy là được ạ!” “Này, Niệm Niệm! Em đi đâu đấy?” Chị dâu ôm lấy bé con rồi vội vàng nói với theo.
“Em về thành phố A! Có việc gấp!” Sư Niệm nói xong thì người cũng mất hút đằng sau khúc quanh.
Một mình Sự Niệm lái xe về thành phố A, cho nên lúc cô đến nơi đã là mười một giờ rưỡi, lúc này cũng là thời gian mọi người trong quân bộ vừa ăn trưa xong.
Sư Niệm dừng xe trước của bộ hành chính rồi dứt khoát nhảy xuống xe. “Niệm Niệm về đó à!” Sư Niệm không kịp chào hỏi mọi người đã lao thẳng vào tòa nhà hành chính.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sáng sớm hôm sau, lúc Kiều Vị Nhã và Sở Lạc Duy đến công ty, anh nhìn ra được tâm tình của Kiều Vi Nhã đã khá hơn rất nhiều, ví dụ như lúc này còn đang ngâm nga hát bài hát nào đó.
“Mới một đêm không gặp đã lên cơn động kinh3rồi à?” Sở Lạc Duy thấy tâm trạng của cô tốt lên tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Kiều Vị Nhã liếc ai đó một cái, hừ một tiếng rồi nói: “Vấn đề anh không giải quyết cho em, ba em đã giải0quyết xong cho em rồi, giờ ba em là nam thần của em.”
“Nam thần của em chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh không thèm tị.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, đúng thật là nam thần của Kiều Vị Nhã không đáng giá bao nhiêu, một phút đồng hồ có thể thay hai5người cho nên...
Kiều Vị Nhã: “...”
Hình như cô đổi nam thần hơi nhiều thật.
“Quyết định nói cho Sư Niệm?” Sở Lạc Duy hỏi.
“Đúng là muốn nói, nhưng không phải là lúc này.” Kiều Vị Nhã nói rồi bẻ bẻ ngón tay tính thời gian: “Em sẽ nói vào lúc cô Uyển Uyển đi.”4“Theo như anh được biết thì là sáng sớm hôm nay, chú George đã đưa cô ấy ra sân bay rồi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nhắc một câu. Có lẽ là vì anh biết cô sẽ lựa chọn như vậy cho nên đã sớm cho người chú ý tới hành động của9Triệu Uyển Uyển.
“WHAT?!” Sự hưng phấn của Kiều Vi Nhã bị dập tắt trong nháy mắt: “Đi sớm như vậy à?”
Sở Lạc Duy nhún vai rồi ném di động của mình cho cô.
Kiều Vị Nhã nhận lấy, tìm được số của Sư Niệm liền lập tức bấm gọi.
“Alo...”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, có thể thấy lúc này người ở đầu bên kia đang rảnh, qua điện thoại còn nghe cả được tiếng trẻ con cười khanh khách.
“Chị Niệm Niệm! Em nói cho chị một chuyện, chị phải bình tĩnh nhé!” Kiều Vị Nhã có chút không xác định nói.
Người ở bên kia bật cười, nói: “Muốn nói cái gì? Hai đứa sắp kết hôn rồi hả?” “Cô ra nước ngoài rồi!” Kiều Vị Nhã nói.
“Chị biết rồi, chẳng phải là có cảnh quay sao?” Sự Niệm nói, hình như còn đang đang quát con gái. Nhóc con kia đang tập đi, rất nghịch ngợm.
“Không phải là kiểu đi rồi sẽ không về nữa ấy!” Kiều Vị Nhã lớn tiếng kêu lên.
Kiều Vị Nhã nói xong, đầu bên kia im ắng hồi lâu. Mãi đến lúc Kiều Vị Nhã cho rằng Sư Niệm đã cúp máy thì mới nghe thấy bên đó có tiếng động, sau đó Sư Niệm nói: “Em nói cái gì?”
“Cô muốn ra nước ngoài rồi định cư ở bên đó luôn!” Kiều Vị Nhã cắn răng nói.
“Tút, tút...”
Kiều Vi Nhã nghe âm báo trong điện thoại rồi nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Cúp rồi.” Sở Lạc Duy liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại của mình về.
Từ thành phố B đến thành phố A cần ít nhất cũng phải bốn tiếng, chắc tới trưa là sư Niệm về tới đây rồi.
***
Quân bộ thành phố B. Sư Niệm ôm lấy con gái đang bám sofa tập đi rồi chạy đến gõ cửa nhà chị dâu ở phía đối diện. Chị dâu vừa mở cửa là cô đã đưa bé con cho cô ấy: “Chị trông giúp em một lát, khi nào Sở Húc Ninh về chị đưa con bé cho anh ấy là được ạ!” “Này, Niệm Niệm! Em đi đâu đấy?” Chị dâu ôm lấy bé con rồi vội vàng nói với theo.
“Em về thành phố A! Có việc gấp!” Sư Niệm nói xong thì người cũng mất hút đằng sau khúc quanh.
Một mình Sự Niệm lái xe về thành phố A, cho nên lúc cô đến nơi đã là mười một giờ rưỡi, lúc này cũng là thời gian mọi người trong quân bộ vừa ăn trưa xong.
Sư Niệm dừng xe trước của bộ hành chính rồi dứt khoát nhảy xuống xe. “Niệm Niệm về đó à!” Sư Niệm không kịp chào hỏi mọi người đã lao thẳng vào tòa nhà hành chính.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook