Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-264
Chương 264: CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY [8]
Sau khi Sở Lạc Ninh nói xong liền đi luôn. Cô gái kia vẫn kéo An Hinh Duyệt nói cái người tên Sở Lạc Ninh này đẹp trai biết mấy, khiến cô ta nhìn mà tim đập rộn ràng cả lên. Lúc An Hinh Duyệt về tới ký túc xá đã là mười giờ tối. Vừa vào phòng cô liền nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm. An3Hinh Duyệt trợn tròn mắt, cẩn thận đóng cửa lại, đặt tài liệu xuống rồi từ từ lại gần cửa phòng tắm.
“Lén lén lút lút như thế làm gì? Anh không đứng dậy được thôi chứ không phải bị điếc.” Bên trong truyền ra giọng nói của anh xen lẫn ý cười. An Hinh Duyệt dừng lại hết các hành động cẩn thận của mình, đẩy thẳng cửa nhà tắm0ra, nhìn thấy anh đang ngồi trên bồn cầu.
“Rầm!”
Cô đóng sầm cửa lại, lắc đầu nguầy nguậy. Cô không thấy gì, không thấy gì hết. “Sao anh không nói gì với em?” An Hinh Duyệt cau mày hỏi, rõ ràng không hề hài lòng chuyện anh lên tới đây.
Sở Lạc Ninh khẽ bật cười, anh chỉ đang rửa mặt thôi, không đứng được cho nên ngồi xuống một chút, sao5cô nhóc kia lại chạy nhanh quá vậy? “Em vào đi, anh không đứng dậy được.” Sở Lạc Ninh lớn tiếng gọi. An Hinh Duyệt nghe thấy anh bảo không đứng dậy được vội đẩy cửa đi vào, nhưng vào rồi thấy anh còn chưa cởi cả quần, đang ngồi yên lành trên bồn cầu cô bỗng lại thấy xấu hổ.
“Không hiểu em chạy gì nữa?” Sở Lạc Ninh nói,4lúc An Hinh Duyệt đi tới anh liền vịn vào cánh tay cô, sau đó ngồi lại về xe lăn.
An Hinh Duyệt mặc kệ anh, vẫn khuyu xuống kiểm tra chân anh, “Đứng lên được rồi à? Anh tới đây mẹ có biết không?”
“Mẹ không duyệt anh có dám tới không? Không sao nữa rồi, giờ có thể đứng được một lát.” Sở Lạc Ninh kéo cô dậy, quan sát9kỹ cô, “Chiều nay em đi đâu thế? Lúc anh tới, Sim bảo với anh là em xin nghỉ ra ngoài có việc.”
“Niệm Niệm đến Mỹ đấy, anh không biết à?” An Hinh Duyệt kinh ngạc, đấy anh ra ngoài.
Hình như sở Lạc Ninh cũng có nghe nói tới chuyện này, nhưng anh không chú ý, “Vẫn là vì chuyện của chú Sư à?”
“Ừm, nhưng chắc giờ con bé cũng nghĩ thông rồi.” An Hinh Duyệt đắc ý nói, không còn dáng vẻ chị “Thanh Tâm” trước đó nữa. Cô đẩy xe lăn đến bên giường, đỡ anh ngồi lên giường, “Sao anh lại tới đây thế?”
“Nhớ em.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt bị câu nói này của anh làm cho nghẹn, vốn đang định nói gì giờ lại bị chặn họng, hình như cô lại bị tên này trêu ghẹo rồi. Sở Lạc Ninh kéo cô ngồi lên người mình, “Tủi thân à?”
An Hinh Duyệt nửa ngồi nửa quỳ trên giường, không đè lên chân anh, “Cũng không hẳn, dù sao thì những người coi thường em đều không chịu nổi mà đi hết rồi, em rất ổn.” Sở Lạc Ninh khẽ cười, hôn chóc một cái lên môi cô, “Còn nói là không tải, cái mỏ cong tớn lên rồi kìa.” Nói xong anh lại hôn thêm một cái nữa.
“Mà anh vẫn chưa trả lời chuyện em hỏi anh đấy.” An Hinh Duyệt ôm lấy mặt anh, không cho anh tác oai tác quái nữa. Sở Lạc Ninh nắm chặt tay cô, đưa lên miệng hôn, “Vấn đề này anh phải thảo luận với Sim đã, không dễ thực hiện lắm đâu. Em vừa muốn tìm người giỏi về nghiên cứu tâm lý, đồng thời lại phải đảm bảo tố chất sức khỏe của người đó đạt tiêu chuẩn, cái này không giống với quân y đặc chủng, cho nên ý của Sim là thất bại là mẹ của thành công.”
“Chắc chắn anh ta sẽ không nói như vậy, kiểu gì cũng nói thất bại là thành công mẹ.” An Hinh Duyệt hừ lạnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi Sở Lạc Ninh nói xong liền đi luôn. Cô gái kia vẫn kéo An Hinh Duyệt nói cái người tên Sở Lạc Ninh này đẹp trai biết mấy, khiến cô ta nhìn mà tim đập rộn ràng cả lên. Lúc An Hinh Duyệt về tới ký túc xá đã là mười giờ tối. Vừa vào phòng cô liền nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm. An3Hinh Duyệt trợn tròn mắt, cẩn thận đóng cửa lại, đặt tài liệu xuống rồi từ từ lại gần cửa phòng tắm.
“Lén lén lút lút như thế làm gì? Anh không đứng dậy được thôi chứ không phải bị điếc.” Bên trong truyền ra giọng nói của anh xen lẫn ý cười. An Hinh Duyệt dừng lại hết các hành động cẩn thận của mình, đẩy thẳng cửa nhà tắm0ra, nhìn thấy anh đang ngồi trên bồn cầu.
“Rầm!”
Cô đóng sầm cửa lại, lắc đầu nguầy nguậy. Cô không thấy gì, không thấy gì hết. “Sao anh không nói gì với em?” An Hinh Duyệt cau mày hỏi, rõ ràng không hề hài lòng chuyện anh lên tới đây.
Sở Lạc Ninh khẽ bật cười, anh chỉ đang rửa mặt thôi, không đứng được cho nên ngồi xuống một chút, sao5cô nhóc kia lại chạy nhanh quá vậy? “Em vào đi, anh không đứng dậy được.” Sở Lạc Ninh lớn tiếng gọi. An Hinh Duyệt nghe thấy anh bảo không đứng dậy được vội đẩy cửa đi vào, nhưng vào rồi thấy anh còn chưa cởi cả quần, đang ngồi yên lành trên bồn cầu cô bỗng lại thấy xấu hổ.
“Không hiểu em chạy gì nữa?” Sở Lạc Ninh nói,4lúc An Hinh Duyệt đi tới anh liền vịn vào cánh tay cô, sau đó ngồi lại về xe lăn.
An Hinh Duyệt mặc kệ anh, vẫn khuyu xuống kiểm tra chân anh, “Đứng lên được rồi à? Anh tới đây mẹ có biết không?”
“Mẹ không duyệt anh có dám tới không? Không sao nữa rồi, giờ có thể đứng được một lát.” Sở Lạc Ninh kéo cô dậy, quan sát9kỹ cô, “Chiều nay em đi đâu thế? Lúc anh tới, Sim bảo với anh là em xin nghỉ ra ngoài có việc.”
“Niệm Niệm đến Mỹ đấy, anh không biết à?” An Hinh Duyệt kinh ngạc, đấy anh ra ngoài.
Hình như sở Lạc Ninh cũng có nghe nói tới chuyện này, nhưng anh không chú ý, “Vẫn là vì chuyện của chú Sư à?”
“Ừm, nhưng chắc giờ con bé cũng nghĩ thông rồi.” An Hinh Duyệt đắc ý nói, không còn dáng vẻ chị “Thanh Tâm” trước đó nữa. Cô đẩy xe lăn đến bên giường, đỡ anh ngồi lên giường, “Sao anh lại tới đây thế?”
“Nhớ em.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt bị câu nói này của anh làm cho nghẹn, vốn đang định nói gì giờ lại bị chặn họng, hình như cô lại bị tên này trêu ghẹo rồi. Sở Lạc Ninh kéo cô ngồi lên người mình, “Tủi thân à?”
An Hinh Duyệt nửa ngồi nửa quỳ trên giường, không đè lên chân anh, “Cũng không hẳn, dù sao thì những người coi thường em đều không chịu nổi mà đi hết rồi, em rất ổn.” Sở Lạc Ninh khẽ cười, hôn chóc một cái lên môi cô, “Còn nói là không tải, cái mỏ cong tớn lên rồi kìa.” Nói xong anh lại hôn thêm một cái nữa.
“Mà anh vẫn chưa trả lời chuyện em hỏi anh đấy.” An Hinh Duyệt ôm lấy mặt anh, không cho anh tác oai tác quái nữa. Sở Lạc Ninh nắm chặt tay cô, đưa lên miệng hôn, “Vấn đề này anh phải thảo luận với Sim đã, không dễ thực hiện lắm đâu. Em vừa muốn tìm người giỏi về nghiên cứu tâm lý, đồng thời lại phải đảm bảo tố chất sức khỏe của người đó đạt tiêu chuẩn, cái này không giống với quân y đặc chủng, cho nên ý của Sim là thất bại là mẹ của thành công.”
“Chắc chắn anh ta sẽ không nói như vậy, kiểu gì cũng nói thất bại là thành công mẹ.” An Hinh Duyệt hừ lạnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com