Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-262
Chương 262: CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY [6]
“Thất bại lớn hơn thành công, nhưng các cậu còn có câu gì ấy nhỉ, thất bại là thành công mẹ,
luyện tập vài năm là được.” Sở Lạc Ninh: “...”
“Thất bại là mẹ của thành công” Sở Lạc Ninh nhắc nhở. “Thì cũng như nhau mà.” Sim không câu nệ tiểu tiết. Sở Lạc Ninh từ bỏ việc thảo luận với một người nước ngoài về3vấn đề quốc học uyên thâm này. “Đề án thảo luận hồi tối là một đề án lúc trước của cậu, nhưng không ngờ tôi lại phát hiện ra một nhân vật thần bí trong này, Báo Tuyết.” Sim kéo ghế lại, ngồi xuống nhìn Sở Lạc Ninh, “Hành động lần đó, cậu mang bảy người theo diệt một căn cứ khủng bố, nhưng lúc các0người bị vây hãm lại xuất hiện một nhân vật mấu chốt, Báo Tuyết. Tôi rất tò mò, Báo Tuyết vẫn luôn biệt tích tại sao lại xuất hiện ở đó?” Vì đó là ba anh, nếu anh tạch chắc mẹ anh sẽ khóc chết mất, thế nên ba anh phải đi.
Nhưng anh không thể nói ra câu này được. “Chắc đi ngang qua.” Sở Lạc5Ninh đưa ra một đáp án rất đúng trọng tâm, “Như anh cũng nói đấy, người đó mất tăm mất tích, đột nhiên xuất hiện ở đó cũng rất bình thường thôi. Chuyện đó cũng cho tôi biết được huấn luyện của anh vẫn có vấn đề đấy, ra khỏi đầm anh vẫn phải tăng cường luyện tập vào.” Buồn cười ở chỗ, lần đó họ4không phải là bị kẻ địch vây hãm mà là bị Hắc Long Đàm vậy lại.
“Sao ông đây chưa chạm mặt bao giờ nhỉ, nhưng nghe nói người đó về hưu rồi.” Sim tiếc hận nói, “Hai năm trở lại đây trong giới xuất hiện một kẻ tên là Lạc Thần, vừa nghe đã thấy ẻo chết đi được rồi.”
Sở Lạc Ninh cười rất tao nhã,9nói hay lắm.
Dù gì anh cũng là người từng thua Cố Tử Thành, thấy người khác bảo Cố Tỉ Thành ẻo thật ra anh thấy thỏa mãn lắm, không hề để ý đến chuyện đó là em rể của mình chút nào.
An Hinh Duyệt vừa về tới ký túc tắm rửa xong thì có người gõ cửa. Cô hơi ngẩn ra, ở đây làm gì có ai có quan hệ tốt với cô, ai lại tới tìm cô chứ?
An Hinh Duyệt đi ra mở cửa, là một cô gái vẫn chưa đi. “Này, An, tối nay có cuộc họp nghiên cứu thảo luận, nhớ tới đây nhé.” An Hinh Duyệt nhận lời, cảm ơn rồi lại nhìn cô gái đã đen và gầy đi, có chút đồng cảm với cô.
Nhưng nghĩ tới những buổi luyện tập mấy ngày nay của Sim, kiểu gì cũng phải phải tổng kết lại, cô gái tiện thể đưa cho cô một bản báo cáo, nói tối cần phải dùng tới.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, sau khi thấy tên phiên âm của Sở Lạc Ninh, cô chỉ muốn nói, sao đi đến đâu cũng có anh vậy.
Sim đúng là yêu thương anh quá rồi. Tám giờ, buổi thảo luận trao đổi bắt đầu, viện nghiên cứu mới đầu có hơn ba mươi người, giờ chỉ còn có một người đúng là có chút cảm giác thể lương.
An Hinh Duyệt đến từ sớm, chọn một chỗ ngồi trong góc. Những lúc thế này cô không muốn bị sim gọi để trả lời các câu hỏi liên quan tới Sở Lạc Ninh đầu. Vừa đến tám giờ, nhân viên nghiên cứu đều đã đến đủ, nhưng Sim vẫn chưa tới.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đến muộn không giống với phong cách của Sim. “Thật ngại quá, tôi đến trễ.” Một giọng nói tao nhã vang lên ngoài cửa, khiến tim An Hinh Duyệt không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Là anh ấy?
Là anh ấy!
Tuy chưa thấy người nhưng An Hinh Duyệt biết thật sự là anh.
Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn tự vào.
Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy anh thì đều xì xào bàn tán, không hiểu tại sao người này lại ngồi xe lăn. “Chào mọi người, tôi là Sở Lạc Ninh.” Sở Lạc Ninh cất tiếng, dù ngồi trên xe lăn nhưng anh vẫn duy trì được trạng thái tao nhã nhất của mình.
Anh... chỉ cần bản thân anh muốn tỏ ra tao nhã thì e là sẽ không có ai có thể bì với anh được!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Thất bại lớn hơn thành công, nhưng các cậu còn có câu gì ấy nhỉ, thất bại là thành công mẹ,
luyện tập vài năm là được.” Sở Lạc Ninh: “...”
“Thất bại là mẹ của thành công” Sở Lạc Ninh nhắc nhở. “Thì cũng như nhau mà.” Sim không câu nệ tiểu tiết. Sở Lạc Ninh từ bỏ việc thảo luận với một người nước ngoài về3vấn đề quốc học uyên thâm này. “Đề án thảo luận hồi tối là một đề án lúc trước của cậu, nhưng không ngờ tôi lại phát hiện ra một nhân vật thần bí trong này, Báo Tuyết.” Sim kéo ghế lại, ngồi xuống nhìn Sở Lạc Ninh, “Hành động lần đó, cậu mang bảy người theo diệt một căn cứ khủng bố, nhưng lúc các0người bị vây hãm lại xuất hiện một nhân vật mấu chốt, Báo Tuyết. Tôi rất tò mò, Báo Tuyết vẫn luôn biệt tích tại sao lại xuất hiện ở đó?” Vì đó là ba anh, nếu anh tạch chắc mẹ anh sẽ khóc chết mất, thế nên ba anh phải đi.
Nhưng anh không thể nói ra câu này được. “Chắc đi ngang qua.” Sở Lạc5Ninh đưa ra một đáp án rất đúng trọng tâm, “Như anh cũng nói đấy, người đó mất tăm mất tích, đột nhiên xuất hiện ở đó cũng rất bình thường thôi. Chuyện đó cũng cho tôi biết được huấn luyện của anh vẫn có vấn đề đấy, ra khỏi đầm anh vẫn phải tăng cường luyện tập vào.” Buồn cười ở chỗ, lần đó họ4không phải là bị kẻ địch vây hãm mà là bị Hắc Long Đàm vậy lại.
“Sao ông đây chưa chạm mặt bao giờ nhỉ, nhưng nghe nói người đó về hưu rồi.” Sim tiếc hận nói, “Hai năm trở lại đây trong giới xuất hiện một kẻ tên là Lạc Thần, vừa nghe đã thấy ẻo chết đi được rồi.”
Sở Lạc Ninh cười rất tao nhã,9nói hay lắm.
Dù gì anh cũng là người từng thua Cố Tử Thành, thấy người khác bảo Cố Tỉ Thành ẻo thật ra anh thấy thỏa mãn lắm, không hề để ý đến chuyện đó là em rể của mình chút nào.
An Hinh Duyệt vừa về tới ký túc tắm rửa xong thì có người gõ cửa. Cô hơi ngẩn ra, ở đây làm gì có ai có quan hệ tốt với cô, ai lại tới tìm cô chứ?
An Hinh Duyệt đi ra mở cửa, là một cô gái vẫn chưa đi. “Này, An, tối nay có cuộc họp nghiên cứu thảo luận, nhớ tới đây nhé.” An Hinh Duyệt nhận lời, cảm ơn rồi lại nhìn cô gái đã đen và gầy đi, có chút đồng cảm với cô.
Nhưng nghĩ tới những buổi luyện tập mấy ngày nay của Sim, kiểu gì cũng phải phải tổng kết lại, cô gái tiện thể đưa cho cô một bản báo cáo, nói tối cần phải dùng tới.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, sau khi thấy tên phiên âm của Sở Lạc Ninh, cô chỉ muốn nói, sao đi đến đâu cũng có anh vậy.
Sim đúng là yêu thương anh quá rồi. Tám giờ, buổi thảo luận trao đổi bắt đầu, viện nghiên cứu mới đầu có hơn ba mươi người, giờ chỉ còn có một người đúng là có chút cảm giác thể lương.
An Hinh Duyệt đến từ sớm, chọn một chỗ ngồi trong góc. Những lúc thế này cô không muốn bị sim gọi để trả lời các câu hỏi liên quan tới Sở Lạc Ninh đầu. Vừa đến tám giờ, nhân viên nghiên cứu đều đã đến đủ, nhưng Sim vẫn chưa tới.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đến muộn không giống với phong cách của Sim. “Thật ngại quá, tôi đến trễ.” Một giọng nói tao nhã vang lên ngoài cửa, khiến tim An Hinh Duyệt không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Là anh ấy?
Là anh ấy!
Tuy chưa thấy người nhưng An Hinh Duyệt biết thật sự là anh.
Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn tự vào.
Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy anh thì đều xì xào bàn tán, không hiểu tại sao người này lại ngồi xe lăn. “Chào mọi người, tôi là Sở Lạc Ninh.” Sở Lạc Ninh cất tiếng, dù ngồi trên xe lăn nhưng anh vẫn duy trì được trạng thái tao nhã nhất của mình.
Anh... chỉ cần bản thân anh muốn tỏ ra tao nhã thì e là sẽ không có ai có thể bì với anh được!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook