Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-287
Chương 287: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG [9]
“Bẩm sinh không điều trị nổi, nhưng lại thiệt thòi cho Hạ Tinh phải sống với người tàn tật như
tôi.” Bách Sinh nói, nhìn về phía Hạ Tinh bên cạnh mình. Bàn tay đang nắm vô lăng của Lạc An Thần siết chặt hơn, “Tôi nghĩ chắc cô Bách cũng thấy vui lòng.”
Hạ Tinh khẽ3cúi đầu, nắm chặt hai tay mình. Bách Sinh không nói thêm nữa, khiến chiếc xe rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ.
Sau khi xe chạy tới bệnh viện mà Bách Sinh đang làm việc, Hạ Tinh xuống xe, mang xe lăn tới, nhìn Lạc An Thần đỡ Bách Sinh xuống xe.
“Được0rồi, đưa tới đây là được rồi, nếu như cậu Lạc không bận, làm phiền cậu Lạc đưa Hạ Tinh đi một chuyến, hôm nay cô ấy cần qua chỗ công trường, ở bên huyện J.” Bách Sinh nói câu này, dường như không hề coi Lạc An Thần là người ngoài.
“Bách Sinh...” Hạ Tinh5nhíu mày.
“Được thôi, nếu cô Bách không có ý kiến gì thì tất nhiên tôi cũng không sao.” Lạc An Thần nhìn Hạ Tinh định từ chối, nụ cười trên khóe miệng càng lạnh hơn.
“Bách Sinh...” Hạ Tinh thực sự rất muốn hỏi, rốt cuộc anh có ý gì?
“Đi đi, qua tới bên đó mất4hơn bốn tiếng đồng hồ, mấy hôm tới anh sẽ nói với ba mẹ, em ở bên công trường, không cần quay lại đâu.” Bách Sinh nói rồi tự đẩy chiếc xe lăn của mình tiến vào khu khám bệnh.
“Cô Bách, đi thôi.” Lạc An Thần bật cười chế giễu.
Hạ Tinh quay đầu nhìn Lạc9An Thần, “Anh Lạc, tôi có thể gọi xe qua đó, không cần làm phiền anh đâu.” Hạ Tinh đang định đi đã bị Lạc An Thần kéo lấy cổ tay, đẩy cô lên xe, “Hạ Tinh, tại sao vậy?” Hạ Tinh bị anh đẩy đến mức lưng đau đớn, nghe câu hỏi của anh mà lại bật cười, “Không có tại sao gì hết, tôi kết hôn với người khác, là như thế đấy.”
Lạc An Thần phất tay, gần như muốn đánh cô.
Hạ Tinh nhìn anh không hề chớp mắt, dường như đang đợi anh đánh mình.
Cuối cùng bàn tay Lạc An Thần đánh vào thân xe, “Cút...” Hạ Tinh hít sâu một hơi, nhanh chóng rời khỏi đó, vẫy xe bên đường rồi rời đi. Lạc An Thần đánh lên thân xe của mình một lần nữa, khinh bỉ bản thân vô cùng, tại sao phải vì người phụ nữ này mà làm khó mình? Có đáng không?
Căn bản là không đáng!
Bách Sinh ngồi ở cửa phòng khám, nhìn tình hình bên đó, cuối cùng thở dài, vào bên trong.
Khi Sở Lạc Duy tìm được cậu nhỏ của mình, cậu anh đã say mềm như cọng bún.
Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chiếc điện thoại anh đặt trên bàn, chứng tỏ vẫn chưa ngốc, còn biết đường gọi điện thoại cho người ta tới đón. “Cậu ơi, cậu ơi.” Sở Lạc Duy giơ tay vỗ vỗ lên vai Lạc An Thần, lại nhìn về phía bartender. Bartender nhún vai, ý bảo anh tự nhìn cốc rượu trên bàn, đây toàn là kiệt tác của cậu anh đấy. Sở Lạc Duy cầm điện thoại của Lạc An Thần, khiêng cậu mình lên vai, “Cậu ơi, đi thôi.”
“Đi, đi cả đi, ông đây có cái đếch gì không bằng tên què quặt đó chứ?” Lạc An Thần nói rồi nâng mặt Sở Lạc Duy lên, “Em đó, em nói đi, tôi có chỗ nào không bằng tên què đó hả?”
Lúc này Sở Vi vừa vặn dừng xe, bước vào, bị Sở Lạc Duy hát cho một người sống sờ sờ.
“Này, cậu ơi.” Sở Vi đỡ Lạc An Thần, tránh để cậu mình bị ngã xuống đất, “Chuyện gì thế này? Cậu đang mua cơn say vì phụ nữ đấy hả? Cậu có bạn gái từ lúc nào thế?” Tại sao tin tức lớn thế này, họ lại không biết?
“Có quỷ mới biết.” Sở Lạc Duy nói, ra hiệu cho Sở Vi mau đi đi, nếu không lát nữa cậu anh mà nổi cơn điên lên thì họ không thể quản lý được, mau chóng rời khỏi đây vẫn tốt hơn!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Bẩm sinh không điều trị nổi, nhưng lại thiệt thòi cho Hạ Tinh phải sống với người tàn tật như
tôi.” Bách Sinh nói, nhìn về phía Hạ Tinh bên cạnh mình. Bàn tay đang nắm vô lăng của Lạc An Thần siết chặt hơn, “Tôi nghĩ chắc cô Bách cũng thấy vui lòng.”
Hạ Tinh khẽ3cúi đầu, nắm chặt hai tay mình. Bách Sinh không nói thêm nữa, khiến chiếc xe rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ.
Sau khi xe chạy tới bệnh viện mà Bách Sinh đang làm việc, Hạ Tinh xuống xe, mang xe lăn tới, nhìn Lạc An Thần đỡ Bách Sinh xuống xe.
“Được0rồi, đưa tới đây là được rồi, nếu như cậu Lạc không bận, làm phiền cậu Lạc đưa Hạ Tinh đi một chuyến, hôm nay cô ấy cần qua chỗ công trường, ở bên huyện J.” Bách Sinh nói câu này, dường như không hề coi Lạc An Thần là người ngoài.
“Bách Sinh...” Hạ Tinh5nhíu mày.
“Được thôi, nếu cô Bách không có ý kiến gì thì tất nhiên tôi cũng không sao.” Lạc An Thần nhìn Hạ Tinh định từ chối, nụ cười trên khóe miệng càng lạnh hơn.
“Bách Sinh...” Hạ Tinh thực sự rất muốn hỏi, rốt cuộc anh có ý gì?
“Đi đi, qua tới bên đó mất4hơn bốn tiếng đồng hồ, mấy hôm tới anh sẽ nói với ba mẹ, em ở bên công trường, không cần quay lại đâu.” Bách Sinh nói rồi tự đẩy chiếc xe lăn của mình tiến vào khu khám bệnh.
“Cô Bách, đi thôi.” Lạc An Thần bật cười chế giễu.
Hạ Tinh quay đầu nhìn Lạc9An Thần, “Anh Lạc, tôi có thể gọi xe qua đó, không cần làm phiền anh đâu.” Hạ Tinh đang định đi đã bị Lạc An Thần kéo lấy cổ tay, đẩy cô lên xe, “Hạ Tinh, tại sao vậy?” Hạ Tinh bị anh đẩy đến mức lưng đau đớn, nghe câu hỏi của anh mà lại bật cười, “Không có tại sao gì hết, tôi kết hôn với người khác, là như thế đấy.”
Lạc An Thần phất tay, gần như muốn đánh cô.
Hạ Tinh nhìn anh không hề chớp mắt, dường như đang đợi anh đánh mình.
Cuối cùng bàn tay Lạc An Thần đánh vào thân xe, “Cút...” Hạ Tinh hít sâu một hơi, nhanh chóng rời khỏi đó, vẫy xe bên đường rồi rời đi. Lạc An Thần đánh lên thân xe của mình một lần nữa, khinh bỉ bản thân vô cùng, tại sao phải vì người phụ nữ này mà làm khó mình? Có đáng không?
Căn bản là không đáng!
Bách Sinh ngồi ở cửa phòng khám, nhìn tình hình bên đó, cuối cùng thở dài, vào bên trong.
Khi Sở Lạc Duy tìm được cậu nhỏ của mình, cậu anh đã say mềm như cọng bún.
Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chiếc điện thoại anh đặt trên bàn, chứng tỏ vẫn chưa ngốc, còn biết đường gọi điện thoại cho người ta tới đón. “Cậu ơi, cậu ơi.” Sở Lạc Duy giơ tay vỗ vỗ lên vai Lạc An Thần, lại nhìn về phía bartender. Bartender nhún vai, ý bảo anh tự nhìn cốc rượu trên bàn, đây toàn là kiệt tác của cậu anh đấy. Sở Lạc Duy cầm điện thoại của Lạc An Thần, khiêng cậu mình lên vai, “Cậu ơi, đi thôi.”
“Đi, đi cả đi, ông đây có cái đếch gì không bằng tên què quặt đó chứ?” Lạc An Thần nói rồi nâng mặt Sở Lạc Duy lên, “Em đó, em nói đi, tôi có chỗ nào không bằng tên què đó hả?”
Lúc này Sở Vi vừa vặn dừng xe, bước vào, bị Sở Lạc Duy hát cho một người sống sờ sờ.
“Này, cậu ơi.” Sở Vi đỡ Lạc An Thần, tránh để cậu mình bị ngã xuống đất, “Chuyện gì thế này? Cậu đang mua cơn say vì phụ nữ đấy hả? Cậu có bạn gái từ lúc nào thế?” Tại sao tin tức lớn thế này, họ lại không biết?
“Có quỷ mới biết.” Sở Lạc Duy nói, ra hiệu cho Sở Vi mau đi đi, nếu không lát nữa cậu anh mà nổi cơn điên lên thì họ không thể quản lý được, mau chóng rời khỏi đây vẫn tốt hơn!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com