Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-289
Chương 289: MỢ TRẺ? [1]
Sở Lạc Duy: “...”
Anh tự mình bép xép kể chuyện của mợ trẻ với cô làm gì chứ? “Em đi làm gì? Người ta đang làm việc đấy.” Tuy rằng Sở Lạc Duy nói một câu phản bác, nhưng vẫn cúi đầu ký tên lên giấy xin phép nghỉ của cô. “Em có phải đi quấy rầy cô ấy làm việc đầu, đi xem thôi thì đã sao?” Kiều Vị Nhã giằng lấy tờ đơn xin nghỉ mà anh3đã ký tên, cười tít mắt hôn một cái, “Tối nay dọn dẹp đồ đạc rồi qua đó luôn.”
Sở Lạc Duy giơ tay kéo cô gái đang kích động muốn đi ngay kia, lên tiếng hỏi, “Tối nay đã đi rồi á, em gấp gáp như thể làm gì?”
Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, hiển nhiên rất có ý kiến với cách nói của cô.
Kiều Vi Nhã hơi nghiêng đầu, “Lẽ nào anh còn chuyện khác hả? Nếu không0có tại sao hôm nay không thể qua đó luôn?”
Sở Lạc Duy chỉ hận không dùng ánh mắt bóp chết ngay cô gái trước mặt mình, tất nhiên anh có vấn đề rồi, “Em định đi mấy ngày?” Sở Lạc Duy nhíu mày, thực ra không hề muốn cho cô đi, nhưng cũng không muốn kìm hãm sự tự do của cô, đây là điều mà lúc trước anh đã học được. “Chắc là năm sáu ngày gì đó,5cũng có thể là một tuần, mấu chốt phải xem anh sở Vi có lưu luyến con trai không, em đoán khả năng Cố Tỉ Thành thả cho Bánh Bao Đậu quay về không lớn lắm, ha ha ha...” Kiều Vi Nhã bật cười thành tiếng, “Hay là anh đi cùng em, ổn không?” Sở Lạc Duy nhìn đống văn kiện trên bàn, sau đó lạnh lùng trừng mắt với cô một cái, nếu có thể đi thì anh4đã đi từ lâu rồi.
Kiều Vi Nhã cười tít mắt nhìn anh, hiển nhiên cô đang muốn nói, thế này không phải là em không bảo anh đi cùng nhé, là tự anh không muốn đi nha.
Cho nên...
Lúc này, trong đầu Sở Lạc Duy chỉ tràn ngập suy nghĩ làm sao để xúi giục Sở Vi bảo Triệu Hân Hân về sớm một chút. Mà chuyến du lịch theo kiểu “xách tấm thân lên và đi này” khiến Cố9Tử Thành chất đầy lửa giận trong lòng, vừa về chưa được bao lâu, sao lại đòi đi rồi?
Cho nên hiếm lắm anh mới về nhà thì lại nhận được ngay cơn ác mộng này.
“Không phải chứ, trường em gần đây không phải đang có mấy học sinh sắp tham gia kỳ thi quốc tế à, em không cần dạy thêm hả?” Cố Tỉ Thành lẽo đẽo theo sau Sở Lạc Nhất đang thu dọn đồ đạc và hỏi. “Em đi về ngoại cảnh, vừa hay có thể dẫn học sinh lên núi thăm thú.” Sở Lạc Nhất chuẩn bị xong quần áo cho con trai, nhìn ông chồng bừng bừng tức giận đang đứng bên cạnh mình, “Em hỏi anh đó, lần này anh quay về, lần sau quay về nữa là lúc nào.”
“Anh, làm sao anh biết được?” Khi Cố Tử Thành nói câu này, anh đã hơi chột dạ rồi.
“Cho nên đấy, anh có khi cả tuần cũng không có thời gian quay về nhà, đợi khi anh quay về thì em cũng về rồi, anh hoàn toàn có thể coi như em chưa từng đi mà nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói, giơ tay vỗ vỗ lên mặt anh, “Lý do này hợp lý quá chừng luôn.” Cố Tử Thành: “...”
Hợp lý, hợp lý đến mức anh không tài nào phản bác được.
“Hơn nữa lúc trước chị Miên Miên cũng nói với em, huấn luyện của bên các anh bước vào giai đoạn cuối cùng rồi, tháng Mười một năm nay anh phải báo cáo nhiệm vụ. Suốt hai năm trời, anh có báo cáo được kết quả vừa lòng hay không, thời gian còn lại của anh chỉ còn mấy tháng thôi. Anh bận việc của anh, em hiểu mà, cho nên em đang tìm việc cho mình làm. Anh nói xem một người vợ tốt như em anh biết tìm đâu bây giờ?” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa tay vỗ vỗ lồng ngực anh, “Ngoan nhé.”
Cố Tỉ Thành nghe cô nói vậy, vươn tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. “Ôi mẹ ơi.” Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm khẩu súng đồ chơi của mình chạy tới, không ngờ nhìn ngay thấy cảnh tượng này, cho nên bàn tay nhỏ của thằng bé che ngay lên mặt mình, nhưng lại để lộ đôi mắt to tròn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy: “...”
Anh tự mình bép xép kể chuyện của mợ trẻ với cô làm gì chứ? “Em đi làm gì? Người ta đang làm việc đấy.” Tuy rằng Sở Lạc Duy nói một câu phản bác, nhưng vẫn cúi đầu ký tên lên giấy xin phép nghỉ của cô. “Em có phải đi quấy rầy cô ấy làm việc đầu, đi xem thôi thì đã sao?” Kiều Vị Nhã giằng lấy tờ đơn xin nghỉ mà anh3đã ký tên, cười tít mắt hôn một cái, “Tối nay dọn dẹp đồ đạc rồi qua đó luôn.”
Sở Lạc Duy giơ tay kéo cô gái đang kích động muốn đi ngay kia, lên tiếng hỏi, “Tối nay đã đi rồi á, em gấp gáp như thể làm gì?”
Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, hiển nhiên rất có ý kiến với cách nói của cô.
Kiều Vi Nhã hơi nghiêng đầu, “Lẽ nào anh còn chuyện khác hả? Nếu không0có tại sao hôm nay không thể qua đó luôn?”
Sở Lạc Duy chỉ hận không dùng ánh mắt bóp chết ngay cô gái trước mặt mình, tất nhiên anh có vấn đề rồi, “Em định đi mấy ngày?” Sở Lạc Duy nhíu mày, thực ra không hề muốn cho cô đi, nhưng cũng không muốn kìm hãm sự tự do của cô, đây là điều mà lúc trước anh đã học được. “Chắc là năm sáu ngày gì đó,5cũng có thể là một tuần, mấu chốt phải xem anh sở Vi có lưu luyến con trai không, em đoán khả năng Cố Tỉ Thành thả cho Bánh Bao Đậu quay về không lớn lắm, ha ha ha...” Kiều Vi Nhã bật cười thành tiếng, “Hay là anh đi cùng em, ổn không?” Sở Lạc Duy nhìn đống văn kiện trên bàn, sau đó lạnh lùng trừng mắt với cô một cái, nếu có thể đi thì anh4đã đi từ lâu rồi.
Kiều Vi Nhã cười tít mắt nhìn anh, hiển nhiên cô đang muốn nói, thế này không phải là em không bảo anh đi cùng nhé, là tự anh không muốn đi nha.
Cho nên...
Lúc này, trong đầu Sở Lạc Duy chỉ tràn ngập suy nghĩ làm sao để xúi giục Sở Vi bảo Triệu Hân Hân về sớm một chút. Mà chuyến du lịch theo kiểu “xách tấm thân lên và đi này” khiến Cố9Tử Thành chất đầy lửa giận trong lòng, vừa về chưa được bao lâu, sao lại đòi đi rồi?
Cho nên hiếm lắm anh mới về nhà thì lại nhận được ngay cơn ác mộng này.
“Không phải chứ, trường em gần đây không phải đang có mấy học sinh sắp tham gia kỳ thi quốc tế à, em không cần dạy thêm hả?” Cố Tỉ Thành lẽo đẽo theo sau Sở Lạc Nhất đang thu dọn đồ đạc và hỏi. “Em đi về ngoại cảnh, vừa hay có thể dẫn học sinh lên núi thăm thú.” Sở Lạc Nhất chuẩn bị xong quần áo cho con trai, nhìn ông chồng bừng bừng tức giận đang đứng bên cạnh mình, “Em hỏi anh đó, lần này anh quay về, lần sau quay về nữa là lúc nào.”
“Anh, làm sao anh biết được?” Khi Cố Tử Thành nói câu này, anh đã hơi chột dạ rồi.
“Cho nên đấy, anh có khi cả tuần cũng không có thời gian quay về nhà, đợi khi anh quay về thì em cũng về rồi, anh hoàn toàn có thể coi như em chưa từng đi mà nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói, giơ tay vỗ vỗ lên mặt anh, “Lý do này hợp lý quá chừng luôn.” Cố Tử Thành: “...”
Hợp lý, hợp lý đến mức anh không tài nào phản bác được.
“Hơn nữa lúc trước chị Miên Miên cũng nói với em, huấn luyện của bên các anh bước vào giai đoạn cuối cùng rồi, tháng Mười một năm nay anh phải báo cáo nhiệm vụ. Suốt hai năm trời, anh có báo cáo được kết quả vừa lòng hay không, thời gian còn lại của anh chỉ còn mấy tháng thôi. Anh bận việc của anh, em hiểu mà, cho nên em đang tìm việc cho mình làm. Anh nói xem một người vợ tốt như em anh biết tìm đâu bây giờ?” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa tay vỗ vỗ lồng ngực anh, “Ngoan nhé.”
Cố Tỉ Thành nghe cô nói vậy, vươn tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. “Ôi mẹ ơi.” Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm khẩu súng đồ chơi của mình chạy tới, không ngờ nhìn ngay thấy cảnh tượng này, cho nên bàn tay nhỏ của thằng bé che ngay lên mặt mình, nhưng lại để lộ đôi mắt to tròn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook