Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-300
Chương 300: MỘT CÁCH YÊU KHÁC [2]
Lạc An Thần không quay về luôn mà chạy tới nhà của đám cháu giả chết.
Sở Lạc Nhất đón học sinh của mình qua đây, tổng cộng có bốn người, ba học sinh nữ3và một học sinh nam. Cô bảo cậu học sinh kia dẫn bọn họ đi xem danh lam thắng cảnh ở xung quanh trước nhưng đừng đi quá xa.
Sau khi sắp xếp cho bọn0họ xong xuôi, Sở Lạc Nhất mới đi tới phòng của Lạc An Thần.
Vừa mới mở cửa, Sở Lạc Nhật đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng. Vậy nên sau khi cô5bước vào liền lập tức đóng cửa lại, sau đó mới nhìn về phía Lạc An Thần đang đứng ở ban công, trong tay anh vẫn đang cầm một chai rượu mạnh.
Sở Lạc Nhất4chắp tay sau lưng, đi tới: “Cậu út.”
Lạc An Thần không trả lời mà chỉ nốc thêm một ngụm rượu. Sở Lạc Nhất giật lấy bình rượu, vừa nhìn là biết Lạc An Thần9lấy nó ở dưới lầu: “Cậu út, trên đời này thiếu gì hoa thơm đầu cơ chứ.”
Lạc An Thần “hừ” một tiếng, vươn tay muốn giật bình rượu. Sở Lạc Nhất giữ bình rượu lên cao: “Được rồi, xét theo vai vế thì cháu phải gọi một tiếng cậu út, nhưng cậu thật sự coi mình là cậu cháu đấy à? Bảo cậu gọi cháu một tiếng chị thì cậu cũng không thiệt đâu.” Sở Lạc Nhất nói rồi vứt bình rượu sang một bên. Lạc An Thần liếc mắt nhìn Sở Lạc Nhất một cái, ném cho cô một ánh mắt ý bảo cẩn thận một chút rồi nhìn ra phía bên ngoài, anh nói: “Cô ấy nói, bây giờ cô ấy chỉ muốn chăm sóc cho chồng của mình, vậy thì cậu đây tính là gì?”
“Kết hôn rồi mới nảy sinh tình cảm, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng! Ba mẹ của cháu chẳng phải còn là kết hôn, ly hôn rồi lại kết hôn lại lần nữa mới nảy sinh tình yêu đó sao?” Sở Lạc Nhất dựa người vào lan can, nhìn Lạc An Thần: “Vậy nên nếu Bách Sinh đối xử tốt với Hạ Tinh, hiện tại cô ấy có thích Bách Sinh cũng không có gì là lạ cả.”
“Thế còn tình cảm của cậu thì sao?” Lạc An Thần không phục nói.
“Ba năm rồi, lông cũng mọc đủ rồi đấy cậu à.” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói: “Nếu như cậu thực sự chỉ có thể chấp nhận một mình cô ấy thì sao năm đó không tới tận nơi tìm luôn đi, trốn trong góc oán hận cô ấy làm gì?”
Lời nói của Sở Lạc Nhất có chút sắc bén, nó đâm thẳng vào trái tim của Lạc An Thần.
Lạc An Thần lạnh mắt nhìn Sở Lạc Nhất.
“Cậu nhìn cháu làm gì? Bản thân không dám làm còn sợ người khác nói nữa sao?” Sở Lạc Nhất nói rồi đặt một tay lên vai anh, sau đó nhảy lên lan can ngồi.
“Cháu từ từ thôi!” Lạc An Thần vội vã nắm chặt lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất, tránh để cô bị ngã xuống.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Lạc An Thần còn thấp hơn cả mình: “Cậu út, thật ra bất kể là mẹ cháu hay bà ngoại đều không phải vội vàng muốn tìm vợ cho cậu đâu. Họ chỉ đơn giản muốn cậu nhìn rõ xem có đúng là cậu chỉ có thể chấp nhận duy nhất một mình Ha Tinh hay không thôi! Nhà họ Bách sắp phá sản rồi nhưng cô ấy vẫn chọn Bách Sinh! Cậu út, cháu nghĩ cháu buộc phải nói với cậu, trong lòng Hạ Tinh, Bách Sinh thực sự quan trọng hơn cậu nhiều lắm.”
Lạc An Thần nghe Sở Lạc Nhất nói như vậy, trái tim lại bị đâm thêm một nhát. Sở Lạc Nhất cũng biết lời mình nói khó nghe, thế nhưng ba của cô cũng nói rồi, đừng bao giờ dùng sự nhân từ của bản thân đi cứu một người khác, đó không phải là cứu mà là đẩy đối phương vào vực sâu hơn. Tuy rằng nói thẳng có thể khiến đối phương tổn thương nhưng đó cũng là cách nhanh nhất để người ta có thể vực dậy được.
Trước đây Sở Lạc Nhất không tán thành những lời này, nhưng sau này cô mới hiểu ra, câu nói này rất có tác dụng với người quan trọng với bạn, quan trọng đến mức bạn phải dùng cách trực tiếp nhất để khiến người ta tỉnh táo lại.
Nếu chỉ là trong quan hệ bình thường thì thôi dẹp bớt đi, bạn mà nói thêm nữa lại thành kẻ bao đồng, lắm chuyện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lạc An Thần không quay về luôn mà chạy tới nhà của đám cháu giả chết.
Sở Lạc Nhất đón học sinh của mình qua đây, tổng cộng có bốn người, ba học sinh nữ3và một học sinh nam. Cô bảo cậu học sinh kia dẫn bọn họ đi xem danh lam thắng cảnh ở xung quanh trước nhưng đừng đi quá xa.
Sau khi sắp xếp cho bọn0họ xong xuôi, Sở Lạc Nhất mới đi tới phòng của Lạc An Thần.
Vừa mới mở cửa, Sở Lạc Nhật đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng. Vậy nên sau khi cô5bước vào liền lập tức đóng cửa lại, sau đó mới nhìn về phía Lạc An Thần đang đứng ở ban công, trong tay anh vẫn đang cầm một chai rượu mạnh.
Sở Lạc Nhất4chắp tay sau lưng, đi tới: “Cậu út.”
Lạc An Thần không trả lời mà chỉ nốc thêm một ngụm rượu. Sở Lạc Nhất giật lấy bình rượu, vừa nhìn là biết Lạc An Thần9lấy nó ở dưới lầu: “Cậu út, trên đời này thiếu gì hoa thơm đầu cơ chứ.”
Lạc An Thần “hừ” một tiếng, vươn tay muốn giật bình rượu. Sở Lạc Nhất giữ bình rượu lên cao: “Được rồi, xét theo vai vế thì cháu phải gọi một tiếng cậu út, nhưng cậu thật sự coi mình là cậu cháu đấy à? Bảo cậu gọi cháu một tiếng chị thì cậu cũng không thiệt đâu.” Sở Lạc Nhất nói rồi vứt bình rượu sang một bên. Lạc An Thần liếc mắt nhìn Sở Lạc Nhất một cái, ném cho cô một ánh mắt ý bảo cẩn thận một chút rồi nhìn ra phía bên ngoài, anh nói: “Cô ấy nói, bây giờ cô ấy chỉ muốn chăm sóc cho chồng của mình, vậy thì cậu đây tính là gì?”
“Kết hôn rồi mới nảy sinh tình cảm, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng! Ba mẹ của cháu chẳng phải còn là kết hôn, ly hôn rồi lại kết hôn lại lần nữa mới nảy sinh tình yêu đó sao?” Sở Lạc Nhất dựa người vào lan can, nhìn Lạc An Thần: “Vậy nên nếu Bách Sinh đối xử tốt với Hạ Tinh, hiện tại cô ấy có thích Bách Sinh cũng không có gì là lạ cả.”
“Thế còn tình cảm của cậu thì sao?” Lạc An Thần không phục nói.
“Ba năm rồi, lông cũng mọc đủ rồi đấy cậu à.” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói: “Nếu như cậu thực sự chỉ có thể chấp nhận một mình cô ấy thì sao năm đó không tới tận nơi tìm luôn đi, trốn trong góc oán hận cô ấy làm gì?”
Lời nói của Sở Lạc Nhất có chút sắc bén, nó đâm thẳng vào trái tim của Lạc An Thần.
Lạc An Thần lạnh mắt nhìn Sở Lạc Nhất.
“Cậu nhìn cháu làm gì? Bản thân không dám làm còn sợ người khác nói nữa sao?” Sở Lạc Nhất nói rồi đặt một tay lên vai anh, sau đó nhảy lên lan can ngồi.
“Cháu từ từ thôi!” Lạc An Thần vội vã nắm chặt lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất, tránh để cô bị ngã xuống.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Lạc An Thần còn thấp hơn cả mình: “Cậu út, thật ra bất kể là mẹ cháu hay bà ngoại đều không phải vội vàng muốn tìm vợ cho cậu đâu. Họ chỉ đơn giản muốn cậu nhìn rõ xem có đúng là cậu chỉ có thể chấp nhận duy nhất một mình Ha Tinh hay không thôi! Nhà họ Bách sắp phá sản rồi nhưng cô ấy vẫn chọn Bách Sinh! Cậu út, cháu nghĩ cháu buộc phải nói với cậu, trong lòng Hạ Tinh, Bách Sinh thực sự quan trọng hơn cậu nhiều lắm.”
Lạc An Thần nghe Sở Lạc Nhất nói như vậy, trái tim lại bị đâm thêm một nhát. Sở Lạc Nhất cũng biết lời mình nói khó nghe, thế nhưng ba của cô cũng nói rồi, đừng bao giờ dùng sự nhân từ của bản thân đi cứu một người khác, đó không phải là cứu mà là đẩy đối phương vào vực sâu hơn. Tuy rằng nói thẳng có thể khiến đối phương tổn thương nhưng đó cũng là cách nhanh nhất để người ta có thể vực dậy được.
Trước đây Sở Lạc Nhất không tán thành những lời này, nhưng sau này cô mới hiểu ra, câu nói này rất có tác dụng với người quan trọng với bạn, quan trọng đến mức bạn phải dùng cách trực tiếp nhất để khiến người ta tỉnh táo lại.
Nếu chỉ là trong quan hệ bình thường thì thôi dẹp bớt đi, bạn mà nói thêm nữa lại thành kẻ bao đồng, lắm chuyện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook