Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-311
Chương 311: HÔN LỄ LONG TRỌNG[7]
Huấn luyện của Cố Tỉ Thành và An Hinh Duyệt bước vào giai đoạn kết thúc, trung tuần tháng Mười có một đợt diễn tập quân sự quy mô lớn, nghe3nói là để nghiệm thu thành tích trong hai năm qua của Cố Tỉ Thành.
Bản tin về lần diễn tập quân sự này được làm thành báo cáo trọng điểm.
Thủy Mặc0Vân ở nhà xem tivi, đúng lúc xem được truyền hình trực tiếp về lần diễn tập này. Thủy Mặc Vân xem rất chăm chú, dường như không có ai tới5quầy rẫy ông. Tiểu Tiểu Tiếu đang chạy tới chạy lui trong phòng, được Thủy An Lạc xua lên tầng, Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy Mặc Vân xem4tivi với ông.
“Thời đại thay đổi rồi, bây giờ đánh trận không đơn thuần chỉ dựa vào kỹ thuật cao nữa, mà đánh cả chiến thuật tâm lý, ba đúng là9già rồi.” Thủy Mặc Vân cười khà khà, nhận lấy cốc nước mà Sở Ninh Dực đưa tới.
“Chiến thuật phát triển đến thời đại nào đều từng bước thay đổi, cơ sở không thay đổi, chiến lược căn bản của người chỉ huy không thay đổi, chiến thuật tâm lý cùng lắm chỉ tăng thêm một kỹ năng cho lính đặc chủng thôi.” Sở Ninh Dực điềm đạm nói, “Suy cho cùng vẫn là cơ sở của tiền bối đời trước để lại.”
Thủy Mặc Vân cười lớn, nhìn cuộc chiến trong tivi, “Bảo bối là nhân tài trong giới tướng lĩnh, cũng coi như hoàn thành được giấc mơ của con.” Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, không nói gì thêm. Chỉ khi nhìn thấy Lạc An Thần ra ngoài mới gọi giật lại, “Đi đâu đấy? Chị cậu ban nãy còn đi tìm cậu. Đợt này chị cậu đang bận mà cậu cứ chạy lung tung.” Lạc An Thần huơ huơ chùm chìa khóa trong tay, cà lơ phất phơ đáp lại, “Đi lấy nhẫn cho chúng nó, em làm giúp chị em chuyện này đó.” Lạc An Thần nói xong quay người đi ra ngoài luôn. “Cứ kệ nó đi.” Thủy Mặc Vân cười cười nói, “Nó cũng không ngồi nổi ở nhà đâu, ra ngoài lượn lờ cũng tốt, nếu không không biết lại suy tính trò quỷ gì trong lòng.” Sở Ninh Dực nghĩ, cũng phải, thằng nhóc này y hệt ba nó, bụng da toàn thứ xấu xa, cho nên ra ngoài vẫn tốt hơn. “À phải rồi, hôn lễ của tụi nhỏ chuẩn bị thế nào rồi?” Thủy Mặc Vân nhìn người dẫn chương trình đang giảng giải, phân tâm hỏi một câu như vậy.
“Khu nghỉ dưỡng đã xây dựng xong, trước mắt đang tiến hành phần trang trí cuối cùng, đợi lẫn diễn tập quân sự này kết thúc, chúng sẽ có thời gian rảnh thôi.” Sở Ninh Dực nói với ba vợ mình, sau đó lại nói thêm, “Chỉ sợ trận này không dễ đánh như vậy.” “Đại đội bộ đội đặc chủng toàn các nhân tài bồi dưỡng suốt hai năm làm sao đơn giản thế được, chỉ có thể nói, Cố Tỉ Thành giúp họ xây cái nền móng, phần còn lại dựa vào bản thân họ hết.” Thủy Mặc Vân nói rồi chống tay xuống sofa để đứng dậy, “Được rồi, ba đi nghỉ ngơi đây, không xem nữa, không xem nữa.”
Sở Ninh Dực vội đỡ Thủy Mặc Vân quay về phòng, “Quốc gia đang tiến bộ, quân đội cũng đang tiến bộ từng ngày, ba sẽ nhìn thấy được ngày đó thôi.”
Thủy Mặc Vân cười khà khà, không nói gì nữa.
Sở Ninh Dực đưa ba vợ về phòng, sau đó lên tầng, Tiểu Tiểu Tiểu đã ngủ, được Thủy An Lạc đưa về phòng rồi.
Sở Ninh Dực thấy cô vào phòng mới hỏi, “Sao em lại bảo nó đi lấy nhẫn?” “Nếu không thì sao, anh có thời gian hay em có thời gian? Với cả chỉ là đi lấy nhẫn thôi mà, nó đi thì cũng có sao?” Thủy An Lạc nói, bước tới ngồi xuống bên bàn, “Chiều nay còn phải đi xem mẫu thiết kế cuối cho thiệp
mời, chuyện viết thiệp mời cả hai đứa con trai anh đều không làm được, cho nên bắt buộc phải mời anh ra tay rồi.”
“Cái gì mà bắt buộc phải anh ra tay? Có biết anh đây ký một chữ đắt thế nào không?” Sở Ninh Dực hiển nhiên chỉ muốn làm ông chủ chỉ tay năm ngón, hơn nữa, ba đứa con cùng kết hôn thì phải mời tận bao nhiêu người? Mệt chết anh chưa biết chừng?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Huấn luyện của Cố Tỉ Thành và An Hinh Duyệt bước vào giai đoạn kết thúc, trung tuần tháng Mười có một đợt diễn tập quân sự quy mô lớn, nghe3nói là để nghiệm thu thành tích trong hai năm qua của Cố Tỉ Thành.
Bản tin về lần diễn tập quân sự này được làm thành báo cáo trọng điểm.
Thủy Mặc0Vân ở nhà xem tivi, đúng lúc xem được truyền hình trực tiếp về lần diễn tập này. Thủy Mặc Vân xem rất chăm chú, dường như không có ai tới5quầy rẫy ông. Tiểu Tiểu Tiếu đang chạy tới chạy lui trong phòng, được Thủy An Lạc xua lên tầng, Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy Mặc Vân xem4tivi với ông.
“Thời đại thay đổi rồi, bây giờ đánh trận không đơn thuần chỉ dựa vào kỹ thuật cao nữa, mà đánh cả chiến thuật tâm lý, ba đúng là9già rồi.” Thủy Mặc Vân cười khà khà, nhận lấy cốc nước mà Sở Ninh Dực đưa tới.
“Chiến thuật phát triển đến thời đại nào đều từng bước thay đổi, cơ sở không thay đổi, chiến lược căn bản của người chỉ huy không thay đổi, chiến thuật tâm lý cùng lắm chỉ tăng thêm một kỹ năng cho lính đặc chủng thôi.” Sở Ninh Dực điềm đạm nói, “Suy cho cùng vẫn là cơ sở của tiền bối đời trước để lại.”
Thủy Mặc Vân cười lớn, nhìn cuộc chiến trong tivi, “Bảo bối là nhân tài trong giới tướng lĩnh, cũng coi như hoàn thành được giấc mơ của con.” Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, không nói gì thêm. Chỉ khi nhìn thấy Lạc An Thần ra ngoài mới gọi giật lại, “Đi đâu đấy? Chị cậu ban nãy còn đi tìm cậu. Đợt này chị cậu đang bận mà cậu cứ chạy lung tung.” Lạc An Thần huơ huơ chùm chìa khóa trong tay, cà lơ phất phơ đáp lại, “Đi lấy nhẫn cho chúng nó, em làm giúp chị em chuyện này đó.” Lạc An Thần nói xong quay người đi ra ngoài luôn. “Cứ kệ nó đi.” Thủy Mặc Vân cười cười nói, “Nó cũng không ngồi nổi ở nhà đâu, ra ngoài lượn lờ cũng tốt, nếu không không biết lại suy tính trò quỷ gì trong lòng.” Sở Ninh Dực nghĩ, cũng phải, thằng nhóc này y hệt ba nó, bụng da toàn thứ xấu xa, cho nên ra ngoài vẫn tốt hơn. “À phải rồi, hôn lễ của tụi nhỏ chuẩn bị thế nào rồi?” Thủy Mặc Vân nhìn người dẫn chương trình đang giảng giải, phân tâm hỏi một câu như vậy.
“Khu nghỉ dưỡng đã xây dựng xong, trước mắt đang tiến hành phần trang trí cuối cùng, đợi lẫn diễn tập quân sự này kết thúc, chúng sẽ có thời gian rảnh thôi.” Sở Ninh Dực nói với ba vợ mình, sau đó lại nói thêm, “Chỉ sợ trận này không dễ đánh như vậy.” “Đại đội bộ đội đặc chủng toàn các nhân tài bồi dưỡng suốt hai năm làm sao đơn giản thế được, chỉ có thể nói, Cố Tỉ Thành giúp họ xây cái nền móng, phần còn lại dựa vào bản thân họ hết.” Thủy Mặc Vân nói rồi chống tay xuống sofa để đứng dậy, “Được rồi, ba đi nghỉ ngơi đây, không xem nữa, không xem nữa.”
Sở Ninh Dực vội đỡ Thủy Mặc Vân quay về phòng, “Quốc gia đang tiến bộ, quân đội cũng đang tiến bộ từng ngày, ba sẽ nhìn thấy được ngày đó thôi.”
Thủy Mặc Vân cười khà khà, không nói gì nữa.
Sở Ninh Dực đưa ba vợ về phòng, sau đó lên tầng, Tiểu Tiểu Tiểu đã ngủ, được Thủy An Lạc đưa về phòng rồi.
Sở Ninh Dực thấy cô vào phòng mới hỏi, “Sao em lại bảo nó đi lấy nhẫn?” “Nếu không thì sao, anh có thời gian hay em có thời gian? Với cả chỉ là đi lấy nhẫn thôi mà, nó đi thì cũng có sao?” Thủy An Lạc nói, bước tới ngồi xuống bên bàn, “Chiều nay còn phải đi xem mẫu thiết kế cuối cho thiệp
mời, chuyện viết thiệp mời cả hai đứa con trai anh đều không làm được, cho nên bắt buộc phải mời anh ra tay rồi.”
“Cái gì mà bắt buộc phải anh ra tay? Có biết anh đây ký một chữ đắt thế nào không?” Sở Ninh Dực hiển nhiên chỉ muốn làm ông chủ chỉ tay năm ngón, hơn nữa, ba đứa con cùng kết hôn thì phải mời tận bao nhiêu người? Mệt chết anh chưa biết chừng?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook