Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-313
Chương 313: HÔN LỄ LONG TRỌNG[9]
Đám cưới của anh và Mân Hinh?
Sắc mặt An Phong Dương hơi thay đổi, đến cả tên con gái dưới ngòi bút của anh dường như cũng bị viết sai một nét.
Phong Phong nghe câu này cũng nhìn về phía An Phong3Dương, sau đó nói, “Đúng vậy, chính ra cậu với Mân Hinh cũng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cậu làm vậy có xứng với cô ấy không?” An Phong Dương không trả lời họ mà tập trung tinh thần tiếp tục0viết thiệp mời. Sở Ninh Dực và Phong Phong trao đổi ánh mắt với nhau, không ai nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục viết thiệp mời của mình.
Phòng làm việc yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt, có5lẽ cả đời họ cũng không viết nhiều bằng ngày hôm nay, chỉ để viết ra một tấm thiệp mời đẹp đẽ cho đứa con gái mà họ cưng nhất.
Thiệp mời sử dụng màu trắng tinh làm chủ đạo, dựng hình một4tòa thành theo công nghệ 3D, có chỗ để đặt ảnh, dù hiện tại họ còn chưa có ảnh.
Nhưng có Mân Hinh ở đây rồi, họ còn sợ gì chứ? Không có bức ảnh nào mà công nghệ ghép ảnh không xử9lý được. Cho nên họ phụ trách phần thiệp mời, Mân Hinh phụ trách đi ghép ảnh, vì chưa từng thấy váy cưới của Sở Lạc Nhất rốt cuộc trông như thế nào, cho nên Mân Hinh chỉ có thể tìm một bộ váy cưới tương tự váy của An Hinh Duyệt ghép vào đó.
“Đúng là tò mò thật, một bộ váy cưới hai trăm triệu rốt cuộc trông như nào nhỉ?” Mân Hinh vừa ghép ảnh vừa lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh chọn thực đơn, sau khi nghe Mân Hinh hỏi vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn, “Chị nhìn thấy nhẫn mà bên trang web chính thức của DR khoe ra chưa? Đúng là càng đắt càng xấu đau xấu đớn, váy cưới này không biết sẽ thế nào nữa.”
Mân Hinh nghe Thủy An Lạc nói vậy mà khẽ cười, “Đấy là váy cưới của con gái em đấy.” “Em nói sự thật thôi mà, nếu không không phải nhẫn cưới lần này do Lạc An Thần thiết kế, để bên DR thiết kể, em thật sự không dám cho con trai em bỏ tiền mua cái nhẫn đắt đứt ruột mà xấu xúc phạm người nhìn như vậy đâu.” Thủy An Lạc lạnh nhạt nói.
“Người ta bán ý nghĩa của chiếc nhẫn mà.” Mân Hinh cười cười.
Thủy An Lạc khẽ nhún vai, không nói gì. “Không phải em trai em đi lấy nhẫn à? Sao vẫn chưa về?” Mân Hinh nhìn đồng hồ, không kiềm được tò mò mà hỏi.
“Chắc sắp về.” Thủy An Lạc cũng cúi đầu liếc nhìn thời gian, “Không biết lại rong chơi ở đâu rồi nữa.”
Mà lúc này đây, Lạc An Thần lấy nhẫn xong đang định quay về thì trùng hợp nhìn thấy Hạ Tinh. Lúc này Hạ Tinh đang ngồi ở ghế dài cách đó không xa, khẽ cụp mắt, không rõ cô đang nghĩ gì. Lạc An Thần lắc lắc hộp nhẫn trong tay rồi bỏ nó vào túi. “Này.” Lạc An Thần bước tới, đưa ly cà phê cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Tinh ngẩng đầu, sau khi nhìn ra Lạc An Thần. Cô đưa tay nhận lấy ly cà phê nóng, lên tiếng cảm ơn, “Cảm ơn anh.”
Lạc An Thần nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hạ Tinh, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, “Em vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cảm ơn anh rể anh, nếu như không có anh rể anh, em sẽ không bao giờ biết được tất cả mọi chuyện.” Hạ Tinh cười khổ, khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Em từng cảm thấy, chuyện của ba em là chuyện duy nhất em không thể nào đối diện với anh được, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, tất cả đều nực cười vô cùng.”
Lạc An Thần tựa người vào lưng ghế, nhìn Hạ Tinh đang cúi đầu, muốn vươn tay ra chạm vào bờ vai cô, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về, sau đó nói, “Bây giờ đã làm sáng tỏ được chuyện ba em là người tốt, nhà họ Bách nhận được báo ứng xứng đáng, em nên thấy vui.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đám cưới của anh và Mân Hinh?
Sắc mặt An Phong Dương hơi thay đổi, đến cả tên con gái dưới ngòi bút của anh dường như cũng bị viết sai một nét.
Phong Phong nghe câu này cũng nhìn về phía An Phong3Dương, sau đó nói, “Đúng vậy, chính ra cậu với Mân Hinh cũng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cậu làm vậy có xứng với cô ấy không?” An Phong Dương không trả lời họ mà tập trung tinh thần tiếp tục0viết thiệp mời. Sở Ninh Dực và Phong Phong trao đổi ánh mắt với nhau, không ai nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục viết thiệp mời của mình.
Phòng làm việc yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt, có5lẽ cả đời họ cũng không viết nhiều bằng ngày hôm nay, chỉ để viết ra một tấm thiệp mời đẹp đẽ cho đứa con gái mà họ cưng nhất.
Thiệp mời sử dụng màu trắng tinh làm chủ đạo, dựng hình một4tòa thành theo công nghệ 3D, có chỗ để đặt ảnh, dù hiện tại họ còn chưa có ảnh.
Nhưng có Mân Hinh ở đây rồi, họ còn sợ gì chứ? Không có bức ảnh nào mà công nghệ ghép ảnh không xử9lý được. Cho nên họ phụ trách phần thiệp mời, Mân Hinh phụ trách đi ghép ảnh, vì chưa từng thấy váy cưới của Sở Lạc Nhất rốt cuộc trông như thế nào, cho nên Mân Hinh chỉ có thể tìm một bộ váy cưới tương tự váy của An Hinh Duyệt ghép vào đó.
“Đúng là tò mò thật, một bộ váy cưới hai trăm triệu rốt cuộc trông như nào nhỉ?” Mân Hinh vừa ghép ảnh vừa lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh chọn thực đơn, sau khi nghe Mân Hinh hỏi vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn, “Chị nhìn thấy nhẫn mà bên trang web chính thức của DR khoe ra chưa? Đúng là càng đắt càng xấu đau xấu đớn, váy cưới này không biết sẽ thế nào nữa.”
Mân Hinh nghe Thủy An Lạc nói vậy mà khẽ cười, “Đấy là váy cưới của con gái em đấy.” “Em nói sự thật thôi mà, nếu không không phải nhẫn cưới lần này do Lạc An Thần thiết kế, để bên DR thiết kể, em thật sự không dám cho con trai em bỏ tiền mua cái nhẫn đắt đứt ruột mà xấu xúc phạm người nhìn như vậy đâu.” Thủy An Lạc lạnh nhạt nói.
“Người ta bán ý nghĩa của chiếc nhẫn mà.” Mân Hinh cười cười.
Thủy An Lạc khẽ nhún vai, không nói gì. “Không phải em trai em đi lấy nhẫn à? Sao vẫn chưa về?” Mân Hinh nhìn đồng hồ, không kiềm được tò mò mà hỏi.
“Chắc sắp về.” Thủy An Lạc cũng cúi đầu liếc nhìn thời gian, “Không biết lại rong chơi ở đâu rồi nữa.”
Mà lúc này đây, Lạc An Thần lấy nhẫn xong đang định quay về thì trùng hợp nhìn thấy Hạ Tinh. Lúc này Hạ Tinh đang ngồi ở ghế dài cách đó không xa, khẽ cụp mắt, không rõ cô đang nghĩ gì. Lạc An Thần lắc lắc hộp nhẫn trong tay rồi bỏ nó vào túi. “Này.” Lạc An Thần bước tới, đưa ly cà phê cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Tinh ngẩng đầu, sau khi nhìn ra Lạc An Thần. Cô đưa tay nhận lấy ly cà phê nóng, lên tiếng cảm ơn, “Cảm ơn anh.”
Lạc An Thần nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hạ Tinh, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, “Em vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cảm ơn anh rể anh, nếu như không có anh rể anh, em sẽ không bao giờ biết được tất cả mọi chuyện.” Hạ Tinh cười khổ, khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Em từng cảm thấy, chuyện của ba em là chuyện duy nhất em không thể nào đối diện với anh được, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, tất cả đều nực cười vô cùng.”
Lạc An Thần tựa người vào lưng ghế, nhìn Hạ Tinh đang cúi đầu, muốn vươn tay ra chạm vào bờ vai cô, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về, sau đó nói, “Bây giờ đã làm sáng tỏ được chuyện ba em là người tốt, nhà họ Bách nhận được báo ứng xứng đáng, em nên thấy vui.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com