Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-327
Chương 327: HÔN LỄ LONG TRỌNG[23]
Lạc An Thần đang muốn nói gì đó liền thấy trong tay Tiểu Tiếu Tiếu đằng sau Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm , một cái nhẫn, anh thở một hơi rồi vội vàng đi tới: “Tiếu Tiếu, cháu đưa ông cái này đi.” Tiểu Tiểu Tiểu chớp mắt, cứ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, chắc là cảm thấy đẹp cho nên muốn đưa cho mẹ mình.
Lạc An Thần khóc không ra nước mắt,3bảo bối à, đây không phải là đồ của mẹ con đầu cho nên tuyệt đối không thể để cho mẹ của con được. Lạc An Thần ngồi xổm dưới đất, anh nắm lấy vai của Tiểu Tiểu Tiếu: “Cái này là của cô, giờ cháu đưa cái này cho ông trẻ trước xong ông sẽ tìm cái khác cho cháu có được không.” Tiểu Tiểu Tiểu mím môi, vẫn kiên quyết lắc đầu. Tiểu0Quỷ Quỷ cũng nghẹo đầu nhỏ, nói: “Ông trẻ, nếu là của mẹ thì để cháu nói với mẹ, cứ để em gái chơi cũng được mà.“.
“Cháu thật là rộng lượng, đó là nhẫn kết hôn của mẹ cháu đấy.” Lạc An Thần nói rồi rút di động của mình từ trong túi ra, anh nói tiếp: “Tiếu Tiếu, cháu chơi di động của ông trẻ được không, cháu đưa ông trẻ cái này trước,5tới trưa ông trẻ sẽ lấy tới đổi cho cháu có được không?”
Tiểu Tiểu Tiểu mím môi nhìn sang Tiểu Quỷ Quỷ. Tuy rằng Tiểu Quỷ Quỷ không biết nhẫn kết hôn là có ý gì, thế nhưng khi nhóc thấy ông trẻ của mình đang trưng ra dáng vẻ rất nghiêm trọng thì liền quay ra nhìn Tiểu Tiểu Tiếu: “Em gái, em cứ đưa cho ông trẻ trước đi!” Tiểu Tiểu Tiểu bẹp4miệng nhỏ muốn khóc. Bé thích những đồ trong suốt sáng lấp lánh, nhưng vì anh trai đã nói vậy nên Tiểu Tiếu Tiếu vẫn từ từ chìa cái tay nhỏ ra.
Lạc An Thần: “...”
Không ngờ lời nói của anh mà lại không bằng lời của một đứa nhóc, đau khổ chết mất.
Lạc An Thần nhận lấy chiếc nhẫn rồi xoa đầu của Tiểu Tiếu Tiếu: “Ngoan, đi chơi vui với anh đi!” Lạc An9Thần nói rồi dứt khoát đứng dậy, vừa quay đầu liền trông thấy dáng vẻ len lén rời đi của Tiểu Mễ, anh cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiểu Mễ thấy Lạc An Thần đã đi rồi liền vỗ vào gáy mình một cái.
Ai mà biết cậu của Sở Lạc Duy lại trẻ như vậy, trông còn không lớn bằng Sở Lạc Duy nữa ấy!
Đúng là... bi kịch mà!
Tám giờ sáng, khách khứa lục tục đến đông đủ, người có thể nhận được thiệp mời ngoại trừ chiến hữu ra thì đều là đại gia thương nhân của thành phố A. Phải biết rằng thiệp mời của Sở gia không phải ai cũng có được. Quan trọng nhất, trên thiệp mời ngoại trừ thiết kế sang trọng ra thì trên mỗi tấm thiệp còn được nạm một viên kim cương nhỏ bày tỏ tình yêu kiên trinh.
Kim cương đó!
Ngoại trừ nhà họ Sở ra, làm gì có nhà nào lại đi nạm kim cương lên thiệp mời cơ chứ!
Giàu đến vô nhân tính chắc là để chỉ cái này đi.
Hạ Tinh cũng tới, cô tới đây cùng với Bách Sinh.
Thoạt nhìn có vẻ như hai người họ ổn rồi, Lạc An Thần cúi đầu nhìn Bách Sinh đang ngồi trên xe lăn rồi nhìn về phía Hạ Tinh: “Chúc mừng.“.
Hạ Tinh khẽ cong môi, trong nụ cười của cô mang theo cả niềm hạnh phúc: “Cảm ơn anh.” Bách Sinh lật tay nắm chặt lấy tay của Hạ Tinh, anh ngẩng đầu nhìn Lạc An Thần, nói: “Cậu Lạc, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu cũng sẽ không có tôi và Tinh Tinh của ngày hôm nay.” “Là anh Bách tự cố gắng đấy thôi.” Lạc An Thần nhàn nhạt nói: “Bây giờ hai người ổn cả chứ?” Lạc An Thần nói xong, quan sát phản ứng của bọn họ thì rõ ràng cũng không tốt lắm.
Hạ Tinh mỉm cười: “Tốt lắm, nhà cũ của nhà họ Bách bị tịch thu, hiện tại em với Bách Sinh thuê nhà ở bên ngoài. Bách Sinh làm việc ở một tiệm thuốc bắc, công việc của em cũng không thay đổi, nuôi một nhà không thành vấn đề.”
Mấu chốt nằm ở chỗ họ còn phải nuôi một bà mẹ chồng chanh chua cùng với một cô em chồng tiêu tiền như nước, cho nên cuộc sống cũng không phải quá tốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lạc An Thần đang muốn nói gì đó liền thấy trong tay Tiểu Tiếu Tiếu đằng sau Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm , một cái nhẫn, anh thở một hơi rồi vội vàng đi tới: “Tiếu Tiếu, cháu đưa ông cái này đi.” Tiểu Tiểu Tiểu chớp mắt, cứ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, chắc là cảm thấy đẹp cho nên muốn đưa cho mẹ mình.
Lạc An Thần khóc không ra nước mắt,3bảo bối à, đây không phải là đồ của mẹ con đầu cho nên tuyệt đối không thể để cho mẹ của con được. Lạc An Thần ngồi xổm dưới đất, anh nắm lấy vai của Tiểu Tiểu Tiếu: “Cái này là của cô, giờ cháu đưa cái này cho ông trẻ trước xong ông sẽ tìm cái khác cho cháu có được không.” Tiểu Tiểu Tiểu mím môi, vẫn kiên quyết lắc đầu. Tiểu0Quỷ Quỷ cũng nghẹo đầu nhỏ, nói: “Ông trẻ, nếu là của mẹ thì để cháu nói với mẹ, cứ để em gái chơi cũng được mà.“.
“Cháu thật là rộng lượng, đó là nhẫn kết hôn của mẹ cháu đấy.” Lạc An Thần nói rồi rút di động của mình từ trong túi ra, anh nói tiếp: “Tiếu Tiếu, cháu chơi di động của ông trẻ được không, cháu đưa ông trẻ cái này trước,5tới trưa ông trẻ sẽ lấy tới đổi cho cháu có được không?”
Tiểu Tiểu Tiểu mím môi nhìn sang Tiểu Quỷ Quỷ. Tuy rằng Tiểu Quỷ Quỷ không biết nhẫn kết hôn là có ý gì, thế nhưng khi nhóc thấy ông trẻ của mình đang trưng ra dáng vẻ rất nghiêm trọng thì liền quay ra nhìn Tiểu Tiểu Tiếu: “Em gái, em cứ đưa cho ông trẻ trước đi!” Tiểu Tiểu Tiểu bẹp4miệng nhỏ muốn khóc. Bé thích những đồ trong suốt sáng lấp lánh, nhưng vì anh trai đã nói vậy nên Tiểu Tiếu Tiếu vẫn từ từ chìa cái tay nhỏ ra.
Lạc An Thần: “...”
Không ngờ lời nói của anh mà lại không bằng lời của một đứa nhóc, đau khổ chết mất.
Lạc An Thần nhận lấy chiếc nhẫn rồi xoa đầu của Tiểu Tiếu Tiếu: “Ngoan, đi chơi vui với anh đi!” Lạc An9Thần nói rồi dứt khoát đứng dậy, vừa quay đầu liền trông thấy dáng vẻ len lén rời đi của Tiểu Mễ, anh cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiểu Mễ thấy Lạc An Thần đã đi rồi liền vỗ vào gáy mình một cái.
Ai mà biết cậu của Sở Lạc Duy lại trẻ như vậy, trông còn không lớn bằng Sở Lạc Duy nữa ấy!
Đúng là... bi kịch mà!
Tám giờ sáng, khách khứa lục tục đến đông đủ, người có thể nhận được thiệp mời ngoại trừ chiến hữu ra thì đều là đại gia thương nhân của thành phố A. Phải biết rằng thiệp mời của Sở gia không phải ai cũng có được. Quan trọng nhất, trên thiệp mời ngoại trừ thiết kế sang trọng ra thì trên mỗi tấm thiệp còn được nạm một viên kim cương nhỏ bày tỏ tình yêu kiên trinh.
Kim cương đó!
Ngoại trừ nhà họ Sở ra, làm gì có nhà nào lại đi nạm kim cương lên thiệp mời cơ chứ!
Giàu đến vô nhân tính chắc là để chỉ cái này đi.
Hạ Tinh cũng tới, cô tới đây cùng với Bách Sinh.
Thoạt nhìn có vẻ như hai người họ ổn rồi, Lạc An Thần cúi đầu nhìn Bách Sinh đang ngồi trên xe lăn rồi nhìn về phía Hạ Tinh: “Chúc mừng.“.
Hạ Tinh khẽ cong môi, trong nụ cười của cô mang theo cả niềm hạnh phúc: “Cảm ơn anh.” Bách Sinh lật tay nắm chặt lấy tay của Hạ Tinh, anh ngẩng đầu nhìn Lạc An Thần, nói: “Cậu Lạc, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu cũng sẽ không có tôi và Tinh Tinh của ngày hôm nay.” “Là anh Bách tự cố gắng đấy thôi.” Lạc An Thần nhàn nhạt nói: “Bây giờ hai người ổn cả chứ?” Lạc An Thần nói xong, quan sát phản ứng của bọn họ thì rõ ràng cũng không tốt lắm.
Hạ Tinh mỉm cười: “Tốt lắm, nhà cũ của nhà họ Bách bị tịch thu, hiện tại em với Bách Sinh thuê nhà ở bên ngoài. Bách Sinh làm việc ở một tiệm thuốc bắc, công việc của em cũng không thay đổi, nuôi một nhà không thành vấn đề.”
Mấu chốt nằm ở chỗ họ còn phải nuôi một bà mẹ chồng chanh chua cùng với một cô em chồng tiêu tiền như nước, cho nên cuộc sống cũng không phải quá tốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com