Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-330
Chương 330: HÔN LỄ LONG TRỌNG [26]
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn dòng chữ ghi tên của anh trên tờ quân lệnh, giọt nước mắt của cô rơi thẳng lên đó.
Sao người đàn ông này lại có thể ngốc nghếch đến như vậy chứ?
An Phong Dương há miệng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, nói: “Ba giao con gái ba lại3cho con!” An Hinh Duyệt đã khóc đến mức muốn nhòe cả lớp trang điểm. Cô nhào vào lòng Sở Lạc Ninh không nói được một cấu thành lời.
Sở Ninh Dực hoàn toàn không ngờ con trai mình lại đưa ra một quyết định như vậy. Thế nhưng nếu Sở Lạc Ninh đã quyết định thì người0làm cha như anh tất nhiên cũng sẽ ủng hộ.
Nhưng tới phiên Sở Ninh Dực lại chỉ nói một câu đơn giản lại cực kỳ thô bạo: “Hai thằng anh nó làm thế nào, cậu liệu liệu mà làm theo.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tỉ Thành: “...”
Đáp án này đúng là rộng quá đi mất.
Ai mà biết được5hai anh trai của cô sẽ làm gì chứ?
Tổng kết lại thì chính là, phải yêu cô, phải thương cô, phải cưng chiều cô, phải để mình sống thật tốt. Cái điều kiện cuối cùng thì kể cả bây giờ anh không làm bộ đội đặc chủng nữa anh vẫn không thể đảm bảo được, dù gì4thì vẫn còn một thân phận Lạc Thần sờ sờ ra đó mà.
“Ba, con sẽ cố gắng thực hiện!” Cố Tỉ Thành thấp giọng đáp. Mà cách đó không xa, Cổ Tước Tỉ vẫn đang không vui, nhìn về phía bên kia rồi chỉ “hư” một tiếng, nói: “Con trai em chưa bao giờ đối xử với9anh khách khí như vậy đâu đấy!” Thử nghe một tiếng ba kia mà xem, gọi tình cảm cỡ nào, cái thằng nhãi này hầu như lúc nào cũng gọi Cố Tước Tỉ là ông già, giờ nhận người khác làm ba mà gọi cứ như con ruột không bằng.
Đúng là ngứa đòn thật.
Diệp Ngữ Vi không đổi sắc mặt lườm Cố Tước Tỉ, sau đó ngấm ngầm đá chồng mình một cái dưới gầm bàn rồi tiếp tục trò chuyện với Thủy An Lạc.
Đang nói chuyện, ba ông bố đã quay trở về ngồi bên cạnh vợ mình, ba cặp vợ chồng mới cưới cũng quay sang đứng đối diện với người chủ hôn.
Sở Lạc Ninh đưa tay lau nước mắt cho An Hinh Duyệt, cố gắng an ủi cảm xúc còn chưa bình tĩnh lại của cô. “Giờ tôi xin tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, vừa rồi thật cảm động! Trong sáu đứa trẻ ở đây có năm người là tôi dõi theo từ nhỏ đến lớn, nhất là bốn đứa bé này, tôi đã trông coi chúng cẩn thận đến từng bước đi với cương vị một người chú.” George nói rồi cũng không nhịn được hai mắt lại đỏ lên, nói tiếp: “May mà chúng vẫn cố gắng tới tận bây giờ.”
“Sao tên George này lại lắm lời quá vậy?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông chồng nhà mình một cái: “Người ta là người ngoài còn biết nói nhiều câu cảm động như vậy, anh làm ba ruột không nói gì thì thôi đi, còn nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì hả?”
Sở Ninh Dực:“...” “Nhưng mà chỉ thực sự không nghĩ rằng Tiểu Bảo Bối sẽ làm như vậy.” Mân Hinh cảm khái nói. Trước đây cô còn lo lắng cho con gái nhưng hiện tại thì không còn gì để lo lắng nữa rồi. Nào chỉ có một mình Mân Hinh bất ngờ, chắc là tất cả mọi người cũng không một ai ngờ được.
“Em đã nói với anh là sớm muộn Bánh Bao Rau cũng bắt cóc được con gái của anh rồi mà, anh còn không tin!” Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt nhìn Phong Phong một cái, bộ dạng rất tự đắc. Phong Phong chậc lưỡi một tiếng: “Khoảng cách đến lúc thằng nhãi kia làm anh thỏa mãn còn xa lắm!”
Thủy An Lạc nhàn nhạt liếc Phong Phong: “Phong điện, vật đổi sao dời, coi chừng có một ngày nào đó anh cũng sẽ bị xui xẻo đó!”
“Ông đã đã tóm được vợ vào tay rồi còn sợ cái quái gì nữa?!” Phong Phong đắc ý đáp lời rồi bị bà xã của mình hung hăng đạp một cước. Bên này các bậc cha mẹ đang buôn chuyện đến ngất trời không thèm tôn trọng hôn lễ của chính con trai ruột nhà mình còn bên kia đã trao nhẫn xong.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên. Cô cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc cô và Sở Ninh Dực kết hôn, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, cả ba đứa nhỏ của cô cũng đã kết hôn rôi.
Câu nói thời gian không đợi người chắc là ý này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn dòng chữ ghi tên của anh trên tờ quân lệnh, giọt nước mắt của cô rơi thẳng lên đó.
Sao người đàn ông này lại có thể ngốc nghếch đến như vậy chứ?
An Phong Dương há miệng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, nói: “Ba giao con gái ba lại3cho con!” An Hinh Duyệt đã khóc đến mức muốn nhòe cả lớp trang điểm. Cô nhào vào lòng Sở Lạc Ninh không nói được một cấu thành lời.
Sở Ninh Dực hoàn toàn không ngờ con trai mình lại đưa ra một quyết định như vậy. Thế nhưng nếu Sở Lạc Ninh đã quyết định thì người0làm cha như anh tất nhiên cũng sẽ ủng hộ.
Nhưng tới phiên Sở Ninh Dực lại chỉ nói một câu đơn giản lại cực kỳ thô bạo: “Hai thằng anh nó làm thế nào, cậu liệu liệu mà làm theo.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tỉ Thành: “...”
Đáp án này đúng là rộng quá đi mất.
Ai mà biết được5hai anh trai của cô sẽ làm gì chứ?
Tổng kết lại thì chính là, phải yêu cô, phải thương cô, phải cưng chiều cô, phải để mình sống thật tốt. Cái điều kiện cuối cùng thì kể cả bây giờ anh không làm bộ đội đặc chủng nữa anh vẫn không thể đảm bảo được, dù gì4thì vẫn còn một thân phận Lạc Thần sờ sờ ra đó mà.
“Ba, con sẽ cố gắng thực hiện!” Cố Tỉ Thành thấp giọng đáp. Mà cách đó không xa, Cổ Tước Tỉ vẫn đang không vui, nhìn về phía bên kia rồi chỉ “hư” một tiếng, nói: “Con trai em chưa bao giờ đối xử với9anh khách khí như vậy đâu đấy!” Thử nghe một tiếng ba kia mà xem, gọi tình cảm cỡ nào, cái thằng nhãi này hầu như lúc nào cũng gọi Cố Tước Tỉ là ông già, giờ nhận người khác làm ba mà gọi cứ như con ruột không bằng.
Đúng là ngứa đòn thật.
Diệp Ngữ Vi không đổi sắc mặt lườm Cố Tước Tỉ, sau đó ngấm ngầm đá chồng mình một cái dưới gầm bàn rồi tiếp tục trò chuyện với Thủy An Lạc.
Đang nói chuyện, ba ông bố đã quay trở về ngồi bên cạnh vợ mình, ba cặp vợ chồng mới cưới cũng quay sang đứng đối diện với người chủ hôn.
Sở Lạc Ninh đưa tay lau nước mắt cho An Hinh Duyệt, cố gắng an ủi cảm xúc còn chưa bình tĩnh lại của cô. “Giờ tôi xin tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, vừa rồi thật cảm động! Trong sáu đứa trẻ ở đây có năm người là tôi dõi theo từ nhỏ đến lớn, nhất là bốn đứa bé này, tôi đã trông coi chúng cẩn thận đến từng bước đi với cương vị một người chú.” George nói rồi cũng không nhịn được hai mắt lại đỏ lên, nói tiếp: “May mà chúng vẫn cố gắng tới tận bây giờ.”
“Sao tên George này lại lắm lời quá vậy?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông chồng nhà mình một cái: “Người ta là người ngoài còn biết nói nhiều câu cảm động như vậy, anh làm ba ruột không nói gì thì thôi đi, còn nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì hả?”
Sở Ninh Dực:“...” “Nhưng mà chỉ thực sự không nghĩ rằng Tiểu Bảo Bối sẽ làm như vậy.” Mân Hinh cảm khái nói. Trước đây cô còn lo lắng cho con gái nhưng hiện tại thì không còn gì để lo lắng nữa rồi. Nào chỉ có một mình Mân Hinh bất ngờ, chắc là tất cả mọi người cũng không một ai ngờ được.
“Em đã nói với anh là sớm muộn Bánh Bao Rau cũng bắt cóc được con gái của anh rồi mà, anh còn không tin!” Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt nhìn Phong Phong một cái, bộ dạng rất tự đắc. Phong Phong chậc lưỡi một tiếng: “Khoảng cách đến lúc thằng nhãi kia làm anh thỏa mãn còn xa lắm!”
Thủy An Lạc nhàn nhạt liếc Phong Phong: “Phong điện, vật đổi sao dời, coi chừng có một ngày nào đó anh cũng sẽ bị xui xẻo đó!”
“Ông đã đã tóm được vợ vào tay rồi còn sợ cái quái gì nữa?!” Phong Phong đắc ý đáp lời rồi bị bà xã của mình hung hăng đạp một cước. Bên này các bậc cha mẹ đang buôn chuyện đến ngất trời không thèm tôn trọng hôn lễ của chính con trai ruột nhà mình còn bên kia đã trao nhẫn xong.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên. Cô cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc cô và Sở Ninh Dực kết hôn, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, cả ba đứa nhỏ của cô cũng đã kết hôn rôi.
Câu nói thời gian không đợi người chắc là ý này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com