Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-332
Chương 332: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [1]
Dù cho hôn lễ long trọng của tập đoàn Sở Thị đã kết thúc từ lâu nhưng mọi người vẫn còn bàn tán rất
say sưa. Hôn lễ kết thúc, kiểu gì thì kiểu cũng phải có tuần trăng mật, thế nhưng cả sở Lạc Ninh lẫn Cổ Tỉ Thành đều không thể ra nước ngoài, vậy nên...
sân bay quốc tế, Sở Lạc Nhất đang ghét bỏ nhìn Kiều Vị Nhã cùng với anh trai ruột nhà3mình: “Hai người thật sự muốn ra nước ngoài sao? Cảnh trong nước đẹp như vậy sao không đi nhìn xem?” “Chậc chậc chậc, thử nghe cái giọng nồng mùi ghen tị này mà xem! Mấy người không không thể ra nước ngoài còn bọn này có thể đi nha, vì sao lại không ra nước ngoài chứ?” Kiều Vị Nhã cười híp mắt nói, Sở Lạc Duy cũng gật đầu phụ họa, tán thành lời0nói của vợ mình. “Bao Đậu, em để bọn họ đi đi đi, chúng ta ở trong nước cũng tốt lắm mà.” An Hinh Duyệt ôm Sở Lạc Ninh rồi cười híp mắt nói.
“Sắp đến giờ rồi, bọn anh đi trước đi.” Sở Lạc Duy nhìn đồng hồ rồi nói thẳng. “Đi đi, đi đi, hai cái đồ không có lương tâm.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng. Sở Lạc Duy đập tay với Sở Lạc5Ninh một cái, Sở Lạc Ninh dặn dò: “Chăm sóc Tiểu Bất Điểm cho tốt.” “Em biết rồi.” Sở Lạc Duy đáp một tiếng rồi kéo theo Kiều Vi Nhã vào cửa soát vé. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành liền đưa tay xoa xoa đầu của cô. Sở Lạc Nhất thở dài: “Đi thôi, chúng ta cũng phải đi rồi.” Cố Tỉ Thành gật đầu, nhìn Sở Lạc Nhất4lôi kéo An Hinh Duyệt đi ở phía trước còn anh với Sở Lạc Ninh sóng vai mà đi.
“Thực sự quyết định làm vậy sao?” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng hỏi, không để cho hai cô gái đi đằng trước nghe được.
Sở Lạc Ninh nhét hai tay trong túi áo của mình, nhìn hai cô gái đang cười đùa đi phía trước: “Báo cáo cũng đã đưa xuống rồi, có cái gì mà không bỏ được9chứ.”
“Từ một người lính trở thành một người lính đặc chủng rất đơn giản, đó là tăng mạnh thể năng! Thế nhưng anh có biết từ một người lính đặc chủng quay về một người lính là chuyện khó khăn cỡ nào hay không?” Dù sao Cố Tỉ Thành lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, khả năng nhìn thấu sự việc cũng nhiều hơn: “Khi tiếng còi khẩn cấp thối lên anh không cần phải tập trung khẩn cấp, khi chấp hành nhiệm vụ lúc máy bay cất cánh không cần vào vào trạng thái đề phòng, cho dù khi huấn luyện cũng không cần huấn luyện ở núi đao biển lửa, anh chỉ vừa mới hai mươi sáu tuổi, những thứ này là những thứ anh muốn sao?”
Sở Lạc Ninh nắm chặt hai tay, không lên tiếng. Thế nhưng tâm trạng căng thẳng đã bán đứng tâm tình của anh lúc này. “Hai người đang nói cái gì thế hả? Đi mau lên nào!” Sở Lạc Nhất thấy hai người họ tụt lại phía sau liền kêu lên. “Bỏ đi, bỏ đi, không có gì là không thể khắc phục, đi thôi.” Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đuổi kịp hai cô gái. Bọn họ đi tuần trăng mật cùng nhau, Tiểu Tiếu Tiếu vừa vặn có một người bạn nhỏ là Tiểu Quỷ Quỷ chơi cùng, dọc đường đi hai đứa bé chơi đùa với nhau vui đến ngất trời.
Trạm dừng chân đầu tiên là Lệ Giang, thời điểm này đúng là thời điểm Lệ Giang có tiết trời đẹp nhất, Tết Dương lịch vừa qua nên lượng khách du lịch không quá nhiều, bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.
Mỗi khi Sở Lạc Ninh nhìn thấy nụ cười của vợ và con gái lại cảm thấy sự hi sinh của mình thực sự đáng giá. Trên thế giới này, không có gì có thể sánh được với nụ cười của họ.
Quốc gia không thiếu một người lính đặc chủng như anh, nhưng hai người họ cần anh là một người chồng, một người cha. Đáng giá, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Trong khách sạn có một khu bể bơi lộ thiên, lúc này đám Sở Lạc Nhất đang chơi đùa bên dưới.
Cố Tỉ Thành bưng một ly nước đặt bên cạnh Sở Lạc Ninh rồi cũng ngồi xuống, nhìn mấy người đang chơi đùa dưới lầu.
Phía dưới lầu, hai đứa bé đang chơi với nhau trong bể bơi còn Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt ngồi trên bờ trông coi hai đứa nhỏ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Dù cho hôn lễ long trọng của tập đoàn Sở Thị đã kết thúc từ lâu nhưng mọi người vẫn còn bàn tán rất
say sưa. Hôn lễ kết thúc, kiểu gì thì kiểu cũng phải có tuần trăng mật, thế nhưng cả sở Lạc Ninh lẫn Cổ Tỉ Thành đều không thể ra nước ngoài, vậy nên...
sân bay quốc tế, Sở Lạc Nhất đang ghét bỏ nhìn Kiều Vị Nhã cùng với anh trai ruột nhà3mình: “Hai người thật sự muốn ra nước ngoài sao? Cảnh trong nước đẹp như vậy sao không đi nhìn xem?” “Chậc chậc chậc, thử nghe cái giọng nồng mùi ghen tị này mà xem! Mấy người không không thể ra nước ngoài còn bọn này có thể đi nha, vì sao lại không ra nước ngoài chứ?” Kiều Vị Nhã cười híp mắt nói, Sở Lạc Duy cũng gật đầu phụ họa, tán thành lời0nói của vợ mình. “Bao Đậu, em để bọn họ đi đi đi, chúng ta ở trong nước cũng tốt lắm mà.” An Hinh Duyệt ôm Sở Lạc Ninh rồi cười híp mắt nói.
“Sắp đến giờ rồi, bọn anh đi trước đi.” Sở Lạc Duy nhìn đồng hồ rồi nói thẳng. “Đi đi, đi đi, hai cái đồ không có lương tâm.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng. Sở Lạc Duy đập tay với Sở Lạc5Ninh một cái, Sở Lạc Ninh dặn dò: “Chăm sóc Tiểu Bất Điểm cho tốt.” “Em biết rồi.” Sở Lạc Duy đáp một tiếng rồi kéo theo Kiều Vi Nhã vào cửa soát vé. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành liền đưa tay xoa xoa đầu của cô. Sở Lạc Nhất thở dài: “Đi thôi, chúng ta cũng phải đi rồi.” Cố Tỉ Thành gật đầu, nhìn Sở Lạc Nhất4lôi kéo An Hinh Duyệt đi ở phía trước còn anh với Sở Lạc Ninh sóng vai mà đi.
“Thực sự quyết định làm vậy sao?” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng hỏi, không để cho hai cô gái đi đằng trước nghe được.
Sở Lạc Ninh nhét hai tay trong túi áo của mình, nhìn hai cô gái đang cười đùa đi phía trước: “Báo cáo cũng đã đưa xuống rồi, có cái gì mà không bỏ được9chứ.”
“Từ một người lính trở thành một người lính đặc chủng rất đơn giản, đó là tăng mạnh thể năng! Thế nhưng anh có biết từ một người lính đặc chủng quay về một người lính là chuyện khó khăn cỡ nào hay không?” Dù sao Cố Tỉ Thành lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, khả năng nhìn thấu sự việc cũng nhiều hơn: “Khi tiếng còi khẩn cấp thối lên anh không cần phải tập trung khẩn cấp, khi chấp hành nhiệm vụ lúc máy bay cất cánh không cần vào vào trạng thái đề phòng, cho dù khi huấn luyện cũng không cần huấn luyện ở núi đao biển lửa, anh chỉ vừa mới hai mươi sáu tuổi, những thứ này là những thứ anh muốn sao?”
Sở Lạc Ninh nắm chặt hai tay, không lên tiếng. Thế nhưng tâm trạng căng thẳng đã bán đứng tâm tình của anh lúc này. “Hai người đang nói cái gì thế hả? Đi mau lên nào!” Sở Lạc Nhất thấy hai người họ tụt lại phía sau liền kêu lên. “Bỏ đi, bỏ đi, không có gì là không thể khắc phục, đi thôi.” Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đuổi kịp hai cô gái. Bọn họ đi tuần trăng mật cùng nhau, Tiểu Tiếu Tiếu vừa vặn có một người bạn nhỏ là Tiểu Quỷ Quỷ chơi cùng, dọc đường đi hai đứa bé chơi đùa với nhau vui đến ngất trời.
Trạm dừng chân đầu tiên là Lệ Giang, thời điểm này đúng là thời điểm Lệ Giang có tiết trời đẹp nhất, Tết Dương lịch vừa qua nên lượng khách du lịch không quá nhiều, bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.
Mỗi khi Sở Lạc Ninh nhìn thấy nụ cười của vợ và con gái lại cảm thấy sự hi sinh của mình thực sự đáng giá. Trên thế giới này, không có gì có thể sánh được với nụ cười của họ.
Quốc gia không thiếu một người lính đặc chủng như anh, nhưng hai người họ cần anh là một người chồng, một người cha. Đáng giá, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Trong khách sạn có một khu bể bơi lộ thiên, lúc này đám Sở Lạc Nhất đang chơi đùa bên dưới.
Cố Tỉ Thành bưng một ly nước đặt bên cạnh Sở Lạc Ninh rồi cũng ngồi xuống, nhìn mấy người đang chơi đùa dưới lầu.
Phía dưới lầu, hai đứa bé đang chơi với nhau trong bể bơi còn Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt ngồi trên bờ trông coi hai đứa nhỏ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook