Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-333
Chương 333: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [2]
“Chị Miên Miên không vui à?” Sở Lạc Nhất vừa dùng chân nghịch nước vừa nói.
An Hinh Duyệt hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Sở Lạc Nhất sau đó nói: “Em cảm thấy3anh trai của em thật sự có thể từ bỏ sao?”
Hồm tổ chức lễ cưới cô chỉ lo kích động mà lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Sở Lạc Ninh mang tâm0trạng thế nào khi từ bỏ công việc mà anh yêu nhất. Gần đây Sở Lạc Ninh đối xử với cô còn tốt hơn cả trước kia, thế nhưng An Hinh Duyệt lại5mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an.
Sở Lạc Nhất tiếp tục đá nước trong bể: “Nếu anh ấy đã lựa chọn làm như vậy tức là anh ấy đã có suy tính4của riêng mình. Anh trai em làm việc chưa bao giờ để bản thân mình sau này phải hối hận! Như vậy rõ ràng so với sự nghiệp thì anh ấy coi trọng9chị hơn rất nhiều, chị cứ nhận đi là tốt rồi.”
An Hinh Duyệt thở dài, nói: “Em vẫn không hiểu anh trai của em rồi.” Sở Lạc Nhất tò mò ồ lên một tiếng, sau đó nhìn về phía An Hinh Duyệt.
“Không có gì.” An Hinh Duyệt mỉm cười nói rồi tiếp tục nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa. Sở Lạc Nhất hơi nhún vai một cái, không hỏi tiếp mà cũng nhìn về phía hai đứa nhỏ bên kia.
Chuyến du lịch bắt đầu từ Lệ Giang đến Hoàng Sơn, dọc đường đi Sở Lạc Ninh đối xử với An Hinh Duyệt tốt đến mức chính bản thân Sở Lạc Nhất cũng bắt đầu cảm thấy mình đang phải ăn đồ ăn cho chó.
Từ Hoàng Sơn tiếp tục đi đến Tây Tạng, Sở Lạc Nhất cảm giác bọn họ có thể mỗi đôi mỗi ngả được rồi.
Vì thời tiết ở Tây Tạng quá lạnh cho nên Sở Lạc Nhất với An Hinh Duyệt hầu như đều ngồi trong lều với hai đứa nhỏ, còn Cổ Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh lại giống như tìm được nơi phù hợp với mình vậy, bọn họ bất chấp tuyết lớn bên ngoài mà theo chân những cư dân bản địa ra ngoài săn thú rất vui vẻ.
Sở Lạc Nhất: “...” An Hinh Duyệt: “...”
Hóa ra lúc bình thường hai cái tên này đều diễn kịch cả à? An Hinh Duyệt và Sở Lạc Nhất ngồi trong lều bưng sữa ngựa ấm sưởi tay, hai đứa nhỏ chạy chơi xung quanh cũng khá vui vẻ. “Tiểu Tiếu Tiếu vẫn không chịu nói chuyện à?” Sở Lạc Nhất nhìn bóng dáng bé con đang đuổi theo Tiểu Quỷ Quỷ rồi quay sang nhìn về phía An Hinh Duyệt, giọng nói có chút bất đắc dĩ. An Hinh Duyệt lắc đầu: “Thử rất nhiều cách rồi, đã một năm trôi qua mà chẳng chịu nói dù chỉ một câu, chị cũng hết cách.” “Tiểu Tiểu Tiếu, đến đây, qua đây với cô nào!” Sở Lạc Nhất đặt sữa ngựa xuống rồi ngoắc ngoắc Tiểu Tiếu Tiếu tới.
Bé con sửng sốt một chút, hai cái tay nhỏ túm tụm nhìn về phía mẹ mình rồi cũng lạch bạch chạy qua.
Sở Lạc Nhất kéo cô bé vào lòng mình, nói: “Tiểu Tiểu, gọi cô đi nào.” Tiểu Tiểu Tiếu lập tức há há miệng, nhóc có chút luống cuống nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng chỉ biết tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía mẹ của mình. An Hinh Duyệt đặt cái bát trong tay xuống, ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu đang cuống đến toát cả mồ hôi vào lòng, nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói.” Tiểu Tiểu Tiểu mím môi lại, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cùa An Hinh Duyệt, bé cũng muốn nói chuyện, muốn gọi ba mẹ nhưng mà bé không nói nên lời. Tiểu Quỷ Quỷ chạy tới, nhóc híp mắt nhìn mẹ mình rồi nói: “Mẹ! Mẹ bắt nạt em đấy à?”
Sở Lạc Nhất “hừ” một tiếng: “Sao mẹ lại bắt nạt em gái?”
Suốt quãng đường du lịch này, Sở Lạc Nhất đã bị chính con trai mình bạo kích rất nhiều lần, lần nào cũng là vì em gái của nhóc. Vì sao con trai cô chỉ có một mẩu như thế mà cô đã có cảm giác mình là mẹ chồng xấu xa chuyện bắt nạt con dâu vậy?
Thật chua xót. Sở Lạc Nhất còn đang nghĩ ngợi thì cửa lều được mở ra. Sở Lạc Ninh cùng Cổ Tỉ Thành rũ một thân toàn tuyết bước vào, Sở Lạc Nhất lập tức hô lên: “Ông xã! Con trai anh bắt nạt em!” Tiểu Quỷ Quỷ: “...”
Cố Tỉ Thành bước tới, nhấc chân đá nhẹ một cái khiến con trai anh ngã xuống tấm thảm cực dày bên dưới: “Đừng có bắt nạt vợ của ba! Mẹ con còn nhỏ lắm, biết chưa?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chị Miên Miên không vui à?” Sở Lạc Nhất vừa dùng chân nghịch nước vừa nói.
An Hinh Duyệt hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Sở Lạc Nhất sau đó nói: “Em cảm thấy3anh trai của em thật sự có thể từ bỏ sao?”
Hồm tổ chức lễ cưới cô chỉ lo kích động mà lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Sở Lạc Ninh mang tâm0trạng thế nào khi từ bỏ công việc mà anh yêu nhất. Gần đây Sở Lạc Ninh đối xử với cô còn tốt hơn cả trước kia, thế nhưng An Hinh Duyệt lại5mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an.
Sở Lạc Nhất tiếp tục đá nước trong bể: “Nếu anh ấy đã lựa chọn làm như vậy tức là anh ấy đã có suy tính4của riêng mình. Anh trai em làm việc chưa bao giờ để bản thân mình sau này phải hối hận! Như vậy rõ ràng so với sự nghiệp thì anh ấy coi trọng9chị hơn rất nhiều, chị cứ nhận đi là tốt rồi.”
An Hinh Duyệt thở dài, nói: “Em vẫn không hiểu anh trai của em rồi.” Sở Lạc Nhất tò mò ồ lên một tiếng, sau đó nhìn về phía An Hinh Duyệt.
“Không có gì.” An Hinh Duyệt mỉm cười nói rồi tiếp tục nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa. Sở Lạc Nhất hơi nhún vai một cái, không hỏi tiếp mà cũng nhìn về phía hai đứa nhỏ bên kia.
Chuyến du lịch bắt đầu từ Lệ Giang đến Hoàng Sơn, dọc đường đi Sở Lạc Ninh đối xử với An Hinh Duyệt tốt đến mức chính bản thân Sở Lạc Nhất cũng bắt đầu cảm thấy mình đang phải ăn đồ ăn cho chó.
Từ Hoàng Sơn tiếp tục đi đến Tây Tạng, Sở Lạc Nhất cảm giác bọn họ có thể mỗi đôi mỗi ngả được rồi.
Vì thời tiết ở Tây Tạng quá lạnh cho nên Sở Lạc Nhất với An Hinh Duyệt hầu như đều ngồi trong lều với hai đứa nhỏ, còn Cổ Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh lại giống như tìm được nơi phù hợp với mình vậy, bọn họ bất chấp tuyết lớn bên ngoài mà theo chân những cư dân bản địa ra ngoài săn thú rất vui vẻ.
Sở Lạc Nhất: “...” An Hinh Duyệt: “...”
Hóa ra lúc bình thường hai cái tên này đều diễn kịch cả à? An Hinh Duyệt và Sở Lạc Nhất ngồi trong lều bưng sữa ngựa ấm sưởi tay, hai đứa nhỏ chạy chơi xung quanh cũng khá vui vẻ. “Tiểu Tiếu Tiếu vẫn không chịu nói chuyện à?” Sở Lạc Nhất nhìn bóng dáng bé con đang đuổi theo Tiểu Quỷ Quỷ rồi quay sang nhìn về phía An Hinh Duyệt, giọng nói có chút bất đắc dĩ. An Hinh Duyệt lắc đầu: “Thử rất nhiều cách rồi, đã một năm trôi qua mà chẳng chịu nói dù chỉ một câu, chị cũng hết cách.” “Tiểu Tiểu Tiếu, đến đây, qua đây với cô nào!” Sở Lạc Nhất đặt sữa ngựa xuống rồi ngoắc ngoắc Tiểu Tiếu Tiếu tới.
Bé con sửng sốt một chút, hai cái tay nhỏ túm tụm nhìn về phía mẹ mình rồi cũng lạch bạch chạy qua.
Sở Lạc Nhất kéo cô bé vào lòng mình, nói: “Tiểu Tiểu, gọi cô đi nào.” Tiểu Tiểu Tiếu lập tức há há miệng, nhóc có chút luống cuống nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng chỉ biết tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía mẹ của mình. An Hinh Duyệt đặt cái bát trong tay xuống, ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu đang cuống đến toát cả mồ hôi vào lòng, nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói.” Tiểu Tiểu Tiểu mím môi lại, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cùa An Hinh Duyệt, bé cũng muốn nói chuyện, muốn gọi ba mẹ nhưng mà bé không nói nên lời. Tiểu Quỷ Quỷ chạy tới, nhóc híp mắt nhìn mẹ mình rồi nói: “Mẹ! Mẹ bắt nạt em đấy à?”
Sở Lạc Nhất “hừ” một tiếng: “Sao mẹ lại bắt nạt em gái?”
Suốt quãng đường du lịch này, Sở Lạc Nhất đã bị chính con trai mình bạo kích rất nhiều lần, lần nào cũng là vì em gái của nhóc. Vì sao con trai cô chỉ có một mẩu như thế mà cô đã có cảm giác mình là mẹ chồng xấu xa chuyện bắt nạt con dâu vậy?
Thật chua xót. Sở Lạc Nhất còn đang nghĩ ngợi thì cửa lều được mở ra. Sở Lạc Ninh cùng Cổ Tỉ Thành rũ một thân toàn tuyết bước vào, Sở Lạc Nhất lập tức hô lên: “Ông xã! Con trai anh bắt nạt em!” Tiểu Quỷ Quỷ: “...”
Cố Tỉ Thành bước tới, nhấc chân đá nhẹ một cái khiến con trai anh ngã xuống tấm thảm cực dày bên dưới: “Đừng có bắt nạt vợ của ba! Mẹ con còn nhỏ lắm, biết chưa?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com