Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-349
Chương 349: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [18]
“Anh vẫn chưa về à? Đồ của em đâu? Đám Chim Chọi biết em về nên nói muốn mời cơm em. Em hẹn hò ở nhà rồi. Em về rồi, anh mau mang đồ của em về đây cho em đi.” An Hinh Duyệt vào A thẳng vấn đề.
“Cái qué gì thế? Họ biết em về nên mời cơm em á?” Sở Lạc Ninh không tin nổi phun luôn tiếng Đông Bắc ra. Lũ vô lương tâm này, sao không nói muốn mời cơm anh?
An Hinh Duyệt3nghe thấy giọng điệu ghen tị của anh, tâm trạng tốt vô cùng. Cái cô cần chính là hiệu quả này đây, nếu anh không ghen thì lại thành ra khó xử lý rồi. “Sao lại không thể mời cơm em? Sau này em cũng phải làm việc chung với họ mà. Anh có về không đây, anh không về thì cũng phải đưa đồ về cho em trước đã chứ.” An Hinh Duyệt ở đầu dây điện thoại bên kia lại nói một lần nữa, rõ0ràng là đang nói: Anh không về cũng chẳng sao.
Sở Húc Ninh cảm thấy tim mình có chút không chịu nổi. Sao dạo này cô nhóc này nói chuyện cứ xóc óc người ta thế nhỉ?
Anh vừa mới rời khỏi đội đặc chiến, đám vô lương tâm kia đã quên anh luôn rồi sao? Như thế thì không được! Tuyệt đối không được! “Lão Châu, An Hinh Duyệt về rồi, tôi về nhà trước đã. Ngày mai anh cứ yên tâm về nhà đi, không sao đâu.”5Sở Lạc Ninh cảm thấy anh vẫn phải về nhà xem thế nào. Mấy đứa vô lương tâm kia... về anh phải khiển trách một trận ra trò mới được. “Em dâu về rồi à? Thế được rồi, cậu mau về đi.” Lão Châu cười nói, quay người rời đi.
Sở Lạc Ninh sờ sờ chóp mũi, sau đó xách hành lý đi về nhà. Chuyện cơm nước An Hinh Duyệt quả thật vẫn không thể làm nổi, mấy món đơn giản để no bụng thì được. Nhưng4vì đã chắc chắn việc Sở Lạc Ninh kiểu gì cũng về cho nên lúc này cô cũng chỉ ở trong bếp nhặt rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu, chờ “đầu bếp” về rồi sẽ tự xuống bếp. “Tiểu Tiểu tự xem tivi ngoan nhé, mẹ làm cái này một chút là xong.” An Hinh Duyệt ở trong bếp nói với Tiểu Tiếu Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi. Nghe thấy An Hinh Duyệt nói vậy, ngẩng lên nhìn thấy An Hinh9Duyệt xuất hiện ở cửa bếp, bé nheo mắt cười gật gật cái đầu bé xinh.
“Con gái mẹ ngoan quá.” An Hinh Duyệt hài lòng quay lại tiếp tục công việc của mình. Sở Lạc Ninh nhanh chóng quay về, Tiểu Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng mở cửa lập tức trượt xuống khỏi sofa, ôm búp bê chạy ra ngoài. Vừa thấy Sở Lạc Ninh, bé liền quăng ngay con búp bê đi mà ôm chầm lấy chân Sở Lạc Ninh, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Sở Lạc Ninh một tay đẩy hành lý vào nhà rồi khom người xuống bể Tiểu Tiếu Tiếu lên, nghe thấy âm thanh trong bếp anh liền đi vào, “Chậc chậc chậc, cô gái à, em định đích thân vào bếp đấy à?” “Tất nhiên là không thể rồi, không phải đang đợi anh với Chim Chọi đấy sao?” An Hinh Duyệt nhìn đồng hồ, đưa dao thái thức ăn cho anh, “Giao cho anh đấy, đám Chim Chọi chắc cũng sắp đến rồi, em đi rửa hoa quả đây.”
Sở Lạc Ninh “ê” một tiếng, đặt Tiểu Tiếu Tiếu xuống đất, nhìn thấy thức ăn đầy bàn, “Em giỏi nghe ngóng ghê, ngay đến chuyện tài nấu nướng của Chim Chọi tốt mà em cũng biết nữa hả?”
“Tất nhiên rồi, em thế này gọi là lo trước tính sau đấy.” An Hinh Duyệt nói xong, cư nhiên lại lấy mấy hộp hoa quả trong vali hành lý ra. Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt cười tít mắt đi vào nhà bếp, lại bị Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài đặt lên sofa, sợ ở trong bếp lại và phải bé con, “Con xem tivi trước, lát nữa sẽ có các chú qua đây chơi với con.”
Tiểu Tiếu Tiếu tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, nhìn An Hinh Duyệt vào bếp. Bé cũng muốn qua đó với ba mẹ nhưng hình như nếu qua đó thì lại gây phiền thêm cho ba mẹ rồi, thôi bỏ đi vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Anh vẫn chưa về à? Đồ của em đâu? Đám Chim Chọi biết em về nên nói muốn mời cơm em. Em hẹn hò ở nhà rồi. Em về rồi, anh mau mang đồ của em về đây cho em đi.” An Hinh Duyệt vào A thẳng vấn đề.
“Cái qué gì thế? Họ biết em về nên mời cơm em á?” Sở Lạc Ninh không tin nổi phun luôn tiếng Đông Bắc ra. Lũ vô lương tâm này, sao không nói muốn mời cơm anh?
An Hinh Duyệt3nghe thấy giọng điệu ghen tị của anh, tâm trạng tốt vô cùng. Cái cô cần chính là hiệu quả này đây, nếu anh không ghen thì lại thành ra khó xử lý rồi. “Sao lại không thể mời cơm em? Sau này em cũng phải làm việc chung với họ mà. Anh có về không đây, anh không về thì cũng phải đưa đồ về cho em trước đã chứ.” An Hinh Duyệt ở đầu dây điện thoại bên kia lại nói một lần nữa, rõ0ràng là đang nói: Anh không về cũng chẳng sao.
Sở Húc Ninh cảm thấy tim mình có chút không chịu nổi. Sao dạo này cô nhóc này nói chuyện cứ xóc óc người ta thế nhỉ?
Anh vừa mới rời khỏi đội đặc chiến, đám vô lương tâm kia đã quên anh luôn rồi sao? Như thế thì không được! Tuyệt đối không được! “Lão Châu, An Hinh Duyệt về rồi, tôi về nhà trước đã. Ngày mai anh cứ yên tâm về nhà đi, không sao đâu.”5Sở Lạc Ninh cảm thấy anh vẫn phải về nhà xem thế nào. Mấy đứa vô lương tâm kia... về anh phải khiển trách một trận ra trò mới được. “Em dâu về rồi à? Thế được rồi, cậu mau về đi.” Lão Châu cười nói, quay người rời đi.
Sở Lạc Ninh sờ sờ chóp mũi, sau đó xách hành lý đi về nhà. Chuyện cơm nước An Hinh Duyệt quả thật vẫn không thể làm nổi, mấy món đơn giản để no bụng thì được. Nhưng4vì đã chắc chắn việc Sở Lạc Ninh kiểu gì cũng về cho nên lúc này cô cũng chỉ ở trong bếp nhặt rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu, chờ “đầu bếp” về rồi sẽ tự xuống bếp. “Tiểu Tiểu tự xem tivi ngoan nhé, mẹ làm cái này một chút là xong.” An Hinh Duyệt ở trong bếp nói với Tiểu Tiếu Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi. Nghe thấy An Hinh Duyệt nói vậy, ngẩng lên nhìn thấy An Hinh9Duyệt xuất hiện ở cửa bếp, bé nheo mắt cười gật gật cái đầu bé xinh.
“Con gái mẹ ngoan quá.” An Hinh Duyệt hài lòng quay lại tiếp tục công việc của mình. Sở Lạc Ninh nhanh chóng quay về, Tiểu Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng mở cửa lập tức trượt xuống khỏi sofa, ôm búp bê chạy ra ngoài. Vừa thấy Sở Lạc Ninh, bé liền quăng ngay con búp bê đi mà ôm chầm lấy chân Sở Lạc Ninh, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Sở Lạc Ninh một tay đẩy hành lý vào nhà rồi khom người xuống bể Tiểu Tiếu Tiếu lên, nghe thấy âm thanh trong bếp anh liền đi vào, “Chậc chậc chậc, cô gái à, em định đích thân vào bếp đấy à?” “Tất nhiên là không thể rồi, không phải đang đợi anh với Chim Chọi đấy sao?” An Hinh Duyệt nhìn đồng hồ, đưa dao thái thức ăn cho anh, “Giao cho anh đấy, đám Chim Chọi chắc cũng sắp đến rồi, em đi rửa hoa quả đây.”
Sở Lạc Ninh “ê” một tiếng, đặt Tiểu Tiếu Tiếu xuống đất, nhìn thấy thức ăn đầy bàn, “Em giỏi nghe ngóng ghê, ngay đến chuyện tài nấu nướng của Chim Chọi tốt mà em cũng biết nữa hả?”
“Tất nhiên rồi, em thế này gọi là lo trước tính sau đấy.” An Hinh Duyệt nói xong, cư nhiên lại lấy mấy hộp hoa quả trong vali hành lý ra. Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt cười tít mắt đi vào nhà bếp, lại bị Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài đặt lên sofa, sợ ở trong bếp lại và phải bé con, “Con xem tivi trước, lát nữa sẽ có các chú qua đây chơi với con.”
Tiểu Tiếu Tiếu tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, nhìn An Hinh Duyệt vào bếp. Bé cũng muốn qua đó với ba mẹ nhưng hình như nếu qua đó thì lại gây phiền thêm cho ba mẹ rồi, thôi bỏ đi vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook