Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-359
Chương 359: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[28]
Ngày Giao Thừa, An Hinh Duyệt và Tiểu Tiếu Tiếu ở nhà video call với người nhà, ba gia đình vẫn cùng nhau đón năm mới, lúc này đang ăn cơm trưa, Tiểu Tiếu Tiếu Tiểu huơ huơ bàn tay3nhỏ chúc Tết ông bà nội, khiến người ta thấy thích vô cùng.
Qua video call, Thủy An Lạc nhìn thấy bàn ăn trống trải của họ, không khỏi nhíu mày, “Không nấu cơm à?”
“Vâng, hôm nay có tiệc tối, phải0gói sủi cảo, với cả hôm nay Sở Lạc Ninh trực ban, cho nên con định dẫn Tiếu Tiểu qua bên đó ăn cơm.” An Hinh Duyệt nói, cô lấy áo bông từ trong phòng ngủ ra mặc vào cho5Tiểu Tiểu. “Thế thì đi đi, bên ba mẹ cũng sắp ăn cơm rồi.” Mân Hinh nhìn con gái mà chỉ có thể thở dài. Hai đứa này đúng là bạn đến mức đón năm mới cũng không nên thân.
An4Hinh Duyệt khẽ cười, sau đó chúc Tết ba mẹ, ông bà rồi mới dẫn Tiểu Tiếu Tiếu rời khỏi nhà. An Hinh Duyệt bế Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài. Dãy nhà ở của thân nhân có vẻ quạnh quẽ,9không ít gia đình dẫn con cái về quê đón Tết, cho nên dãy nhà này không hề có không khí ngày Tết. Nhưng nhà ăn của quân doanh lại rất náo nhiệt, bột mì và nhân bánh đã được bên hậu cần chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau gói sủi cảo, tìm kiếm chút ồn ào náo nhiệt. Tiểu Tiếu Tiếu là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, trở thành đối tượng cưng chiều của mọi người, được tặng không ít lì xì. Cô nhóc ngoan ngoãn đưa hết cho An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt cúi đầu xoa xoa đầu bé con, để bé đi chơi cùng vài người chị.
Các chị đều biết bé con không nói được, cho nên vô cùng săn sóc bé.
An Hinh Duyệt không giỏi gói sủi cảo cho lắm, dù sao chuyện cơm nước trong nhà về cơ bản là việc của Sở Lạc Ninh.
“Em dâu chưa từng gói bao giờ hả? Chị nghe lão Hà nhà chị bảo, chú sở xông pha được trên chiến trường, xoay xở được trong nhà bếp.” Một chị dâu không về thăm quê ngồi bên cạnh cười cười dạy An Hinh Duyệt gói sủi cảo.
Nụ cười của An Hinh Duyệt có phần gượng gạo, nhưng trong nét gượng gạo vẫn lộ ra vẻ hạnh phúc. Suy cho cùng cũng là sự thật mà. Bản lĩnh gói sủi cảo của An Hinh Duyệt quả thực có hạn, gói ra không đẹp đẽ gì cho cam. Vài anh lính hậu cần đùa rằng, mấy cái này để dành cho Đoàn trưởng Sở ăn, nếu không sẽ không có ai ăn đầu khiến mặt mũi An Hinh Duyệt càng đỏ hơn.
Các chiến sĩ mang sủi cảo đi luộc, bên này có vài chiến sĩ giỏi ca hát nhảy múa tự chuẩn bị tiết mục, vừa vặn đến lúc lên sân khấu biểu diễn.
An Hinh Duyệt tìm được Tiểu Tiếu Tiếu, bể bé con ngồi xem.
“Tiểu An.” An Hinh Duyệt đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Tiếu Tiếu thì nghe thấy giọng của Lữ đoàn trưởng. Cô ngẩng đầu nhìn, Lữ đoàn trưởng ra hiệu bảo cô ra ngoài một lát. An Hinh Duyệt vội vàng giao Tiểu Tiếu Tiếu cho chị dâu ngồi bên cạnh, nhờ chị ấy trông giùm bé con rồi mới theo Lữ đoàn trưởng ra ngoài.
Ngày đầu xuân năm mới, trùng hợp vừa có trận tuyết rơi, trên mặt đất vẫn còn tuyết động chưa được quét đi.
Đông tuyết này phản chiếu bầu trời đêm thành một màu trắng.
Lữ đoàn trưởng chắp tay sau lưng, ra hiệu cho An Hinh Duyệt nhìn về một hướng. Cách đó không xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng súng. Sở Lạc Ninh đang luyện bắn.
Anh vốn nên ở trong văn phòng trực ban, lúc này đang đứng giữa thao trường không một bóng người mà tập bắn.
Bàn tay buông dọc theo thân mình của An Hinh Duyệt hơi siết lại, “Tôi không biết nên làm thế nào nữa, chuyện này rõ ràng là anh ấy sai rồi, không phải sao?” Lữ đoàn trưởng khẽ nhếch môi, “Thằng nhóc này bắt đầu theo tôi từ sáu năm trước. Trước đó nữa, cậu ấy theo ông ngoại, khi ấy tí tuổi đầu đã có thể đề xuất ý kiến giúp ông ngoại. Cậu ấy trời sinh là người làm lính, mà phải là bộ đội đặc chủng.”
An Hinh Duyệt hơi cụp mắt, chuyện này tất nhiên cô biết, chỉ có điều cô không biết, nên nói chuyện này với Sở Lạc Ninh thế nào. Sở Lạc Ninh nắm được suy nghĩ của cô, cho nên Sở Lạc Ninh đang tránh né sự công kích của cô một cách rất sành sỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Ngày Giao Thừa, An Hinh Duyệt và Tiểu Tiếu Tiếu ở nhà video call với người nhà, ba gia đình vẫn cùng nhau đón năm mới, lúc này đang ăn cơm trưa, Tiểu Tiếu Tiếu Tiểu huơ huơ bàn tay3nhỏ chúc Tết ông bà nội, khiến người ta thấy thích vô cùng.
Qua video call, Thủy An Lạc nhìn thấy bàn ăn trống trải của họ, không khỏi nhíu mày, “Không nấu cơm à?”
“Vâng, hôm nay có tiệc tối, phải0gói sủi cảo, với cả hôm nay Sở Lạc Ninh trực ban, cho nên con định dẫn Tiếu Tiểu qua bên đó ăn cơm.” An Hinh Duyệt nói, cô lấy áo bông từ trong phòng ngủ ra mặc vào cho5Tiểu Tiểu. “Thế thì đi đi, bên ba mẹ cũng sắp ăn cơm rồi.” Mân Hinh nhìn con gái mà chỉ có thể thở dài. Hai đứa này đúng là bạn đến mức đón năm mới cũng không nên thân.
An4Hinh Duyệt khẽ cười, sau đó chúc Tết ba mẹ, ông bà rồi mới dẫn Tiểu Tiếu Tiếu rời khỏi nhà. An Hinh Duyệt bế Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài. Dãy nhà ở của thân nhân có vẻ quạnh quẽ,9không ít gia đình dẫn con cái về quê đón Tết, cho nên dãy nhà này không hề có không khí ngày Tết. Nhưng nhà ăn của quân doanh lại rất náo nhiệt, bột mì và nhân bánh đã được bên hậu cần chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau gói sủi cảo, tìm kiếm chút ồn ào náo nhiệt. Tiểu Tiếu Tiếu là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, trở thành đối tượng cưng chiều của mọi người, được tặng không ít lì xì. Cô nhóc ngoan ngoãn đưa hết cho An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt cúi đầu xoa xoa đầu bé con, để bé đi chơi cùng vài người chị.
Các chị đều biết bé con không nói được, cho nên vô cùng săn sóc bé.
An Hinh Duyệt không giỏi gói sủi cảo cho lắm, dù sao chuyện cơm nước trong nhà về cơ bản là việc của Sở Lạc Ninh.
“Em dâu chưa từng gói bao giờ hả? Chị nghe lão Hà nhà chị bảo, chú sở xông pha được trên chiến trường, xoay xở được trong nhà bếp.” Một chị dâu không về thăm quê ngồi bên cạnh cười cười dạy An Hinh Duyệt gói sủi cảo.
Nụ cười của An Hinh Duyệt có phần gượng gạo, nhưng trong nét gượng gạo vẫn lộ ra vẻ hạnh phúc. Suy cho cùng cũng là sự thật mà. Bản lĩnh gói sủi cảo của An Hinh Duyệt quả thực có hạn, gói ra không đẹp đẽ gì cho cam. Vài anh lính hậu cần đùa rằng, mấy cái này để dành cho Đoàn trưởng Sở ăn, nếu không sẽ không có ai ăn đầu khiến mặt mũi An Hinh Duyệt càng đỏ hơn.
Các chiến sĩ mang sủi cảo đi luộc, bên này có vài chiến sĩ giỏi ca hát nhảy múa tự chuẩn bị tiết mục, vừa vặn đến lúc lên sân khấu biểu diễn.
An Hinh Duyệt tìm được Tiểu Tiếu Tiếu, bể bé con ngồi xem.
“Tiểu An.” An Hinh Duyệt đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Tiếu Tiếu thì nghe thấy giọng của Lữ đoàn trưởng. Cô ngẩng đầu nhìn, Lữ đoàn trưởng ra hiệu bảo cô ra ngoài một lát. An Hinh Duyệt vội vàng giao Tiểu Tiếu Tiếu cho chị dâu ngồi bên cạnh, nhờ chị ấy trông giùm bé con rồi mới theo Lữ đoàn trưởng ra ngoài.
Ngày đầu xuân năm mới, trùng hợp vừa có trận tuyết rơi, trên mặt đất vẫn còn tuyết động chưa được quét đi.
Đông tuyết này phản chiếu bầu trời đêm thành một màu trắng.
Lữ đoàn trưởng chắp tay sau lưng, ra hiệu cho An Hinh Duyệt nhìn về một hướng. Cách đó không xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng súng. Sở Lạc Ninh đang luyện bắn.
Anh vốn nên ở trong văn phòng trực ban, lúc này đang đứng giữa thao trường không một bóng người mà tập bắn.
Bàn tay buông dọc theo thân mình của An Hinh Duyệt hơi siết lại, “Tôi không biết nên làm thế nào nữa, chuyện này rõ ràng là anh ấy sai rồi, không phải sao?” Lữ đoàn trưởng khẽ nhếch môi, “Thằng nhóc này bắt đầu theo tôi từ sáu năm trước. Trước đó nữa, cậu ấy theo ông ngoại, khi ấy tí tuổi đầu đã có thể đề xuất ý kiến giúp ông ngoại. Cậu ấy trời sinh là người làm lính, mà phải là bộ đội đặc chủng.”
An Hinh Duyệt hơi cụp mắt, chuyện này tất nhiên cô biết, chỉ có điều cô không biết, nên nói chuyện này với Sở Lạc Ninh thế nào. Sở Lạc Ninh nắm được suy nghĩ của cô, cho nên Sở Lạc Ninh đang tránh né sự công kích của cô một cách rất sành sỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com