Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-358
Chương 358: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [27]
Càng không cần phải chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Như thế này rất tốt, rất tốt!
“Ăn cơm, ăn cơm thôi, ăn cơm xong ngủ một giấc.” Sở Lạc Ninh giấu hết tất cả cảm xúc của mình đi, “Hiếm lắm mới có một lần được ngủ trưa, mau ăn cơm thôi.” An Hinh Duyệt hơi cúi đầu, không lên tiếng, cẩn thận đút cơm cho Tiểu Tiếu3Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn không nói gì, bởi vì bé có thể cảm nhận được bầu không khí này không ổn lắm. Món bánh đa trộn mà An Hinh Duyệt muốn ăn lúc này khiến cô thấy lạnh thấu xương, cho nên cô chỉ ăn vài miếng, ánh mắt hướng về phía đĩa cá cay, kiểu cay này cay đến mức dạ dày bốc cháy, có điều dường0như nó cũng chỉ có thể trung hòa được cảm giác lạnh lẽo ban nãy. Nhưng cô vẫn thấy khó chịu, khó chịu đến mức nghẹt thở.
Cả gia đình im lặng ăn cơm trưa, Sở Lạc Ninh rửa bát xong xuôi mới quay về phòng ngủ. An Hinh Duyệt đang xem văn kiện, thấy Sở Lạc Ninh bước vào, vô thức muốn gập văn kiện trong tay lại.
Sở Lạc Ninh5chỉ liếc một cái đã bị Tiểu Tiếu Tiếu đang nhảy tới nhảy lui trên giường lên, “Không chơi nữa, ngủ một giấc ngủ một giấc rồi tối nay theo ba đi trực ban, được không?”
Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Sở Lạc Ninh ôm lấy Tiểu Tiếu Tiếu nằm xuống giường, không nhìn về phía An Hinh Duyệt nữa. An Hinh Duyệt siết chặt văn kiện4trong tay, không bỏ lỡ ánh mắt cố ý không hướng về mình của anh. Anh đang trốn, trốn tránh tất cả những gì liên quan đến đại đội đặc chủng. An Hinh Duyệt thậm chí thấy sợ, liệu có phải một ngày nào đó anh cũng sẽ bắt đầu né tránh một người lính đặc chủng như cô không?
An Hinh Duyệt chậm rãi đặt tập văn kiện trong tay9vào ngăn kéo ở tủ đầu giường, sau đó ôm lấy Sở Lạc Ninh từ phía sau, “Ông xã à.” “Hửm?” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Tiếu Tiếu, nhìn cô nhóc nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần dần ổn định hơn.
“Anh ôm em ngủ đi.” An Hinh Duyệt khẽ nói.
Sở Lạc Ninh khẽ cười, xoay người qua, ôm An Hinh Duyệt vào lòng, “Sao cứ như Tiếu Tiểu thế, em bao nhiêu tuổi rồi.” Sở Lạc Ninh nói vậy, vươn tay kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ lên người cô, “Ngủ đi, anh ở đây với em.” An Hinh Duyệt vùi đầu vào lồng ngực anh, cố nén cảm giác cay cay ở sống mũi, gật đầu thật mạnh.
Sở Lạc Ninh cảm nhận được biến động trong cảm xúc của An Hinh Duyệt, vì thế lúc này chỉ có thể dùng sự dịu dàng của mình để vỗ về bất an trong lòng cô.
Ngoài việc đó ra, dường như anh không làm được gì khác nữa. Đợi người trong lòng ngủ rồi, Sở Lạc Ninh mới cẩn thận ngồi dậy, đứng trong nhà nhìn xung quanh, dường như đang tìm việc gì đó để làm.
Lau nhà, giặt quần áo, giặt quần áo xong lại thu dọn nhà cửa một lượt. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng An Hinh Duyệt nghe rất rõ. Người đàn ông ngốc nghếch này, đúng là không chịu ngồi yên mà.
Cho nên, vẫn nên quay lại nơi anh thuộc về thì hơn.
Tiểu Tiếu Tiếu ngủ đến hơn hai giờ chiều là dậy, Sở Ninh Dực đã rèn cho bé con một đồng hồ sinh học rất chuẩn.
Sở Lạc Ninh bể bé con dậy, không để bé con đánh động An Hinh Duyệt đang ngủ say, vì mang thai nên An Hinh Duyệt có thể ngủ rất nhiều.
Tiểu Tiếu Tiếu dụi dụi mắt, nhìn khắp xung quanh, huơ huơ bàn tay nhỏ, [Nhớ ông bà nội.] “Nhớ ông bà nội rồi à?” Sở Lạc Ninh giúp bé con mặc quần áo, bể bé ra ngoài, “Mấy hôm nữa ba đưa con về thăm ông bà nội, được không.” Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, ngả vào lòng Sở Lạc Ninh, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Dáng vẻ mơ màng đáng yêu của bé con khiến Sở Lạc Ninh cảm thấy nhận nuôi cô bé này không hề uổng phí chút nào. Sau này ai muốn cưới con gái anh, có khi anh còn nghiêm khắc hơn cả chú Tư ấy chứ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Càng không cần phải chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Như thế này rất tốt, rất tốt!
“Ăn cơm, ăn cơm thôi, ăn cơm xong ngủ một giấc.” Sở Lạc Ninh giấu hết tất cả cảm xúc của mình đi, “Hiếm lắm mới có một lần được ngủ trưa, mau ăn cơm thôi.” An Hinh Duyệt hơi cúi đầu, không lên tiếng, cẩn thận đút cơm cho Tiểu Tiếu3Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn không nói gì, bởi vì bé có thể cảm nhận được bầu không khí này không ổn lắm. Món bánh đa trộn mà An Hinh Duyệt muốn ăn lúc này khiến cô thấy lạnh thấu xương, cho nên cô chỉ ăn vài miếng, ánh mắt hướng về phía đĩa cá cay, kiểu cay này cay đến mức dạ dày bốc cháy, có điều dường0như nó cũng chỉ có thể trung hòa được cảm giác lạnh lẽo ban nãy. Nhưng cô vẫn thấy khó chịu, khó chịu đến mức nghẹt thở.
Cả gia đình im lặng ăn cơm trưa, Sở Lạc Ninh rửa bát xong xuôi mới quay về phòng ngủ. An Hinh Duyệt đang xem văn kiện, thấy Sở Lạc Ninh bước vào, vô thức muốn gập văn kiện trong tay lại.
Sở Lạc Ninh5chỉ liếc một cái đã bị Tiểu Tiếu Tiếu đang nhảy tới nhảy lui trên giường lên, “Không chơi nữa, ngủ một giấc ngủ một giấc rồi tối nay theo ba đi trực ban, được không?”
Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Sở Lạc Ninh ôm lấy Tiểu Tiếu Tiếu nằm xuống giường, không nhìn về phía An Hinh Duyệt nữa. An Hinh Duyệt siết chặt văn kiện4trong tay, không bỏ lỡ ánh mắt cố ý không hướng về mình của anh. Anh đang trốn, trốn tránh tất cả những gì liên quan đến đại đội đặc chủng. An Hinh Duyệt thậm chí thấy sợ, liệu có phải một ngày nào đó anh cũng sẽ bắt đầu né tránh một người lính đặc chủng như cô không?
An Hinh Duyệt chậm rãi đặt tập văn kiện trong tay9vào ngăn kéo ở tủ đầu giường, sau đó ôm lấy Sở Lạc Ninh từ phía sau, “Ông xã à.” “Hửm?” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Tiếu Tiếu, nhìn cô nhóc nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần dần ổn định hơn.
“Anh ôm em ngủ đi.” An Hinh Duyệt khẽ nói.
Sở Lạc Ninh khẽ cười, xoay người qua, ôm An Hinh Duyệt vào lòng, “Sao cứ như Tiếu Tiểu thế, em bao nhiêu tuổi rồi.” Sở Lạc Ninh nói vậy, vươn tay kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ lên người cô, “Ngủ đi, anh ở đây với em.” An Hinh Duyệt vùi đầu vào lồng ngực anh, cố nén cảm giác cay cay ở sống mũi, gật đầu thật mạnh.
Sở Lạc Ninh cảm nhận được biến động trong cảm xúc của An Hinh Duyệt, vì thế lúc này chỉ có thể dùng sự dịu dàng của mình để vỗ về bất an trong lòng cô.
Ngoài việc đó ra, dường như anh không làm được gì khác nữa. Đợi người trong lòng ngủ rồi, Sở Lạc Ninh mới cẩn thận ngồi dậy, đứng trong nhà nhìn xung quanh, dường như đang tìm việc gì đó để làm.
Lau nhà, giặt quần áo, giặt quần áo xong lại thu dọn nhà cửa một lượt. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng An Hinh Duyệt nghe rất rõ. Người đàn ông ngốc nghếch này, đúng là không chịu ngồi yên mà.
Cho nên, vẫn nên quay lại nơi anh thuộc về thì hơn.
Tiểu Tiếu Tiếu ngủ đến hơn hai giờ chiều là dậy, Sở Ninh Dực đã rèn cho bé con một đồng hồ sinh học rất chuẩn.
Sở Lạc Ninh bể bé con dậy, không để bé con đánh động An Hinh Duyệt đang ngủ say, vì mang thai nên An Hinh Duyệt có thể ngủ rất nhiều.
Tiểu Tiếu Tiếu dụi dụi mắt, nhìn khắp xung quanh, huơ huơ bàn tay nhỏ, [Nhớ ông bà nội.] “Nhớ ông bà nội rồi à?” Sở Lạc Ninh giúp bé con mặc quần áo, bể bé ra ngoài, “Mấy hôm nữa ba đưa con về thăm ông bà nội, được không.” Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, ngả vào lòng Sở Lạc Ninh, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Dáng vẻ mơ màng đáng yêu của bé con khiến Sở Lạc Ninh cảm thấy nhận nuôi cô bé này không hề uổng phí chút nào. Sau này ai muốn cưới con gái anh, có khi anh còn nghiêm khắc hơn cả chú Tư ấy chứ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook