Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-36
Chương 36: HÀNH TRÌNH LỘT XÁC CỦA CÔNG CHÚA NHỎ [10]
Lúc hai người ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài đã rực rỡ ánh đèn.
An Hinh Duyệt vẫn rũ mắt ôm con thú bông kia, không nói một câu nào.
Bọn họ không lên xe ngay lập tức mà đứng bên cạnh xe, không ai nói gì.
Gió lạnh nhất qua hai người, mang theo hơi lạnh thấu xương.
An Hinh Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Lạc Ninh vẫn đang nhìn cô, “Người anh thích là An Hinh Duyệt trước kia, nhưng đó không phải là em.”
An Hinh3Duyệt nói xong liền xoay người bỏ đi.
Sở Lạc Ninh tựa bến xe, nhìn An Hinh Duyệt nhanh chóng bước đi, khóe miệng hơi nhếch lên, tự giễu bật cười.
Anh chỉ muốn em biết, những năm qua, người thay đổi là em, còn anh, trước sau vẫn đứng ở đây.
An Hinh Duyệt ôm thú bông lên lầu, đi vào phòng. An Phong Dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy con gái đỏ mắt chạy lên lầu.
Mân Hinh khó hiểu nhìn An Phong Dương. An Phong0Dương nhíu mày, nghe tiếng động cơ bên ngoài, đại khái cũng hiểu ra được phần nào.
An Hinh Duyệt trở lại căn phòng của mình, nhìn con thú bông được đặt trong lồng kính bảo vệ ở góc phòng, lại nhìn con thú bông trong ngực mình, nhìn kiểu gì cũng thấy châm chọc.
An Hinh Duyệt bỗng quăng con thú bông trong ngực đi, con thú bông đập vào chiếc lồng thủy tinh, lăn xuống đất, cặp mắt to ngập nước đầy ấm ức.
“Miên Miên, Miên Miên, mẹ5đấy, con mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ, con không sao đâu, mẹ để con một mình đi.” An Hinh Duyệt nói, ngồi xổm xuống đất, cúi đầu ôm gối.
Mân Hinh bị từ chối liền quay lại nhìn về phía chồng mình.
“Nhất định là vì thằng nhóc Lạc Ninh kia rồi.” An Phong Dương cười thành tiếng, xoay người đi xuống lầu.
Sở Lạc Ninh về đến nhà, ba mẹ anh đang thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy anh, Thủy An Lạc kêu thành tiếng, “Sao con lại về?”
Giọng điệu này,4nghe kiểu gì cũng giống không hy vọng con trai mình trở về.
“Ba còn tưởng năm nay sẽ được yên tĩnh đây, con quay về làm gì?” Sở Ninh Dực còn thẳng thừng hơn cả vợ mình nữa.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây đúng là cha mẹ ruột, nếu không tuyệt đối không thể nói ra lời này.
“Về ăn Tết với ba mẹ, cảm động chưa.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt mở miệng nói.
“Con nhìn ba mẹ xem có giống đang cảm động không?” Sở Ninh Dực chưa bao9giờ biết cái gì gọi là tình thương của người cha đối với con trai mình.
Có điều Sở Lạc Ninh dù sao cũng bị ba mình đâm chọc từ bé mà lớn lên, còn chưa mong manh đến nỗi nghe vậy sẽ có ý định nhảy sông tự vẫn.
Cho nên Sở Lạc Ninh từ từ đi đến ngồi xuống sofa, thản nhiên nói, “Mẹ con hoan nghênh là được. Ba ấy, cho dù có chướng mắt con thì ba cũng bao dung một chút đi, dù sao năm nay con cũng sẽ ăn Tết ở nhà.”
Thủy An Lạc nhìn hai ba con sắp đánh nhau đến nơi, vội vàng đặt đồ trên tay xuống, “Ăn cơm chưa? Mẹ nấu cho nhé”
“Nhìn nó như vậy mà còn đói được à?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đi thẳng lên lầu.
Sở Lạc Ninh xoa cằm, nhìn theo bóng lưng ba mình, “Mẹ, con nghĩ con nhất định không phải con ruột của ba rồi. Mẹ nói coi, có phải lúc mẹ đưa con về, ông ấy kỳ thực đã không phải là ba con nữa mà bị anh em sinh đôi của ông ấy thay thế rồi không? Nếu không thì không thể giải thích được lý do tại sao con lại giống ông ấy như thế được.”
Sở Lạc Ninh vừa nói xong, chợt cảm thấy gió lướt qua tại. Anh kêu lên một tiếng, nhanh chóng lăn qua một bên, quả nhiên thấy chỗ mình vừa ngồi đã cắm một cây bút máy.
Sở Ninh Dực nổi giận: “Mày là con ruột của ba đấy, con ruột đấy!”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, ý bảo vợ cầm bút máy lên cho mình, sau đó lạnh nhạt nói: “Không phải, ba mày là anh em sinh đối với ba, đã bị ba giết rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
Cô thế này là lấy phải một người não tàn, sinh ra một đứa ngớ ngẩn hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc hai người ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài đã rực rỡ ánh đèn.
An Hinh Duyệt vẫn rũ mắt ôm con thú bông kia, không nói một câu nào.
Bọn họ không lên xe ngay lập tức mà đứng bên cạnh xe, không ai nói gì.
Gió lạnh nhất qua hai người, mang theo hơi lạnh thấu xương.
An Hinh Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Lạc Ninh vẫn đang nhìn cô, “Người anh thích là An Hinh Duyệt trước kia, nhưng đó không phải là em.”
An Hinh3Duyệt nói xong liền xoay người bỏ đi.
Sở Lạc Ninh tựa bến xe, nhìn An Hinh Duyệt nhanh chóng bước đi, khóe miệng hơi nhếch lên, tự giễu bật cười.
Anh chỉ muốn em biết, những năm qua, người thay đổi là em, còn anh, trước sau vẫn đứng ở đây.
An Hinh Duyệt ôm thú bông lên lầu, đi vào phòng. An Phong Dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy con gái đỏ mắt chạy lên lầu.
Mân Hinh khó hiểu nhìn An Phong Dương. An Phong0Dương nhíu mày, nghe tiếng động cơ bên ngoài, đại khái cũng hiểu ra được phần nào.
An Hinh Duyệt trở lại căn phòng của mình, nhìn con thú bông được đặt trong lồng kính bảo vệ ở góc phòng, lại nhìn con thú bông trong ngực mình, nhìn kiểu gì cũng thấy châm chọc.
An Hinh Duyệt bỗng quăng con thú bông trong ngực đi, con thú bông đập vào chiếc lồng thủy tinh, lăn xuống đất, cặp mắt to ngập nước đầy ấm ức.
“Miên Miên, Miên Miên, mẹ5đấy, con mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ, con không sao đâu, mẹ để con một mình đi.” An Hinh Duyệt nói, ngồi xổm xuống đất, cúi đầu ôm gối.
Mân Hinh bị từ chối liền quay lại nhìn về phía chồng mình.
“Nhất định là vì thằng nhóc Lạc Ninh kia rồi.” An Phong Dương cười thành tiếng, xoay người đi xuống lầu.
Sở Lạc Ninh về đến nhà, ba mẹ anh đang thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy anh, Thủy An Lạc kêu thành tiếng, “Sao con lại về?”
Giọng điệu này,4nghe kiểu gì cũng giống không hy vọng con trai mình trở về.
“Ba còn tưởng năm nay sẽ được yên tĩnh đây, con quay về làm gì?” Sở Ninh Dực còn thẳng thừng hơn cả vợ mình nữa.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây đúng là cha mẹ ruột, nếu không tuyệt đối không thể nói ra lời này.
“Về ăn Tết với ba mẹ, cảm động chưa.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt mở miệng nói.
“Con nhìn ba mẹ xem có giống đang cảm động không?” Sở Ninh Dực chưa bao9giờ biết cái gì gọi là tình thương của người cha đối với con trai mình.
Có điều Sở Lạc Ninh dù sao cũng bị ba mình đâm chọc từ bé mà lớn lên, còn chưa mong manh đến nỗi nghe vậy sẽ có ý định nhảy sông tự vẫn.
Cho nên Sở Lạc Ninh từ từ đi đến ngồi xuống sofa, thản nhiên nói, “Mẹ con hoan nghênh là được. Ba ấy, cho dù có chướng mắt con thì ba cũng bao dung một chút đi, dù sao năm nay con cũng sẽ ăn Tết ở nhà.”
Thủy An Lạc nhìn hai ba con sắp đánh nhau đến nơi, vội vàng đặt đồ trên tay xuống, “Ăn cơm chưa? Mẹ nấu cho nhé”
“Nhìn nó như vậy mà còn đói được à?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đi thẳng lên lầu.
Sở Lạc Ninh xoa cằm, nhìn theo bóng lưng ba mình, “Mẹ, con nghĩ con nhất định không phải con ruột của ba rồi. Mẹ nói coi, có phải lúc mẹ đưa con về, ông ấy kỳ thực đã không phải là ba con nữa mà bị anh em sinh đôi của ông ấy thay thế rồi không? Nếu không thì không thể giải thích được lý do tại sao con lại giống ông ấy như thế được.”
Sở Lạc Ninh vừa nói xong, chợt cảm thấy gió lướt qua tại. Anh kêu lên một tiếng, nhanh chóng lăn qua một bên, quả nhiên thấy chỗ mình vừa ngồi đã cắm một cây bút máy.
Sở Ninh Dực nổi giận: “Mày là con ruột của ba đấy, con ruột đấy!”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, ý bảo vợ cầm bút máy lên cho mình, sau đó lạnh nhạt nói: “Không phải, ba mày là anh em sinh đối với ba, đã bị ba giết rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
Cô thế này là lấy phải một người não tàn, sinh ra một đứa ngớ ngẩn hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook