Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-370
Chương 370: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [39]
Sở Lạc Ninh tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết Chu Bưu liền nhanh chóng chạy tới, nhìn đám đồng đội của mình bằng ánh mắt chỉ hận không chỉ rèn sắt không thành thép, “Mất mặt!!!” Đám người bị chửi bày tỏ họ rất vô tội, bọn họ cũng đâu biết kết quả sẽ thành như vậy.
“Kỹ thuật bắn súng của em như vậy ra chiến trường để cúng mạng hả?” Câu này anh dùng để mắng vợ3mình.
“Còn anh nữa, trong báo cáo đã biết rõ rành rành là lính đặc chủng giải ngũ, Chu Bưu anh cũng biết, anh đánh đấm như thế đấy à? Tôi mà đến chậm một bước thì Mắt To cũng bị người ta cho thằng luôn rồi!” Lời này là mắng Chim Chọi.
“Còn cậu nữa, máy tính của cậu để làm đồ trang trí cầm cho nàng này hay sao hả?!! Quân địch bài bố bao nhiêu thiết bị điện tử0cũng không biết đường điều tra rõ ràng từ trước! Đến cái mức bị bao vây thành sủi cảo rồi vẫn không biết có bao nhiêu người tới! Tôi phân phối máy tính cho cậu là để cậu đánh LOL đấy à?” Lời này là mắng Ăng-Ten Nhỏ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu thì không có vấn đề chắc, chôn lựu đạn đến mức nổ chết người cũng không biết, đặc điểm lúc chôn lựu đạn là gì chẳng lẽ5cậu không biết? Biết có vấn đề cũng không biết đường mà đề phòng, mạng của cậu lấy ra để nổ chơi đúng không?!” Lời này là để mắng Ba Sứt. Mắng xong, Sở Lạc Ninh nhìn về phía Mắt To. Cả người anh chàng lập tức run lên rồi vừa đi vừa sỉ vả chính mình: “Lão đại! Em không nên thiếu cảnh giác! Đáng lẽ em phải chú ý tình hình sau lưng mình!!!”
Sở Lạc Ninh đưa chân4đá một cái rồi tiếp tục hướng về phía rừng sâu mà đi. Lúc này trời đã sáng hẳn, quân địch vẫn còn đuổi theo đằng sau lưng. Sở Lạc Ninh kéo tay của An Hinh Duyệt, nhìn khuôn mặt đủ mọi màu sắc của cô: “Em còn chịu được không?” “Bị anh mắng như chó rồi còn dám nói không chịu được sao?” An Hinh Duyệt sờ sờ bụng mình, may mắn lúc này thằng nhóc vẫn còn rất9ngoan ngoãn, có lẽ là vì cô không tham dự vào trận tranh đấu đầy bạo lực gia.
An Hinh Duyệt phản bác xong, mấy người đội viện đằng sau cuống quýt nói: “Lão đại chửi hay lắm! Lão đại mắng đúng lắm!”
An Hinh Duyệt: “...”
Cái đám này là kiểu người gì vậy hả? Sở Lạc Ninh bật cười, nói: “Mắng sai được chắc? Chờ cả đội chết hết hả? Không đánh nhau với lính đặc chủng là không hiểu được cách hành động của đối phương? Đầu óc của mấy người đều là máy tính cả sao, đợi người khác nhập lệnh vào mới có thể chấp hành?”
Chim Chọi ai oán nhìn An Hinh Duyệt. Anh ta chỉ muốn nói, cô nói xem cô nói làm cái gì vậy chứ, thế này chẳng phải là càng bị mắng nhiều hơn sao?
An Hinh Duyệt: “...”
Cô chỉ dùng thái độ hằng ngày cãi lại Sở Lạc Ninh thôi mà, được rồi, cái này là do cô sai. Thấy mọi người đã yên tĩnh lại, Sở Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, nếu không có ai phản bác thì mình anh nói cũng đâu có nghĩa gì.
Ăng-Ten Nhỏ bị mắng liền quả quyết rút máy tính xách tay ra, sau đó bắt đầu thăm dò tình hình các thiết bị điện tử xung quanh, nếu không lát nữa lại bị ăn măng mật.
“Phía trước không xa là một cái đầm lầy, bọn họ có tổng cộng ba mươi sáu người, hiện nay cách chúng ta chừng ba cây số.” Ăng-Ten Nhỏ nói rồi nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh đỡ An Hinh Duyệt ngồi xuống rồi chống nạnh hai tay nhìn hoàn cảnh xung quanh. Chim chóc trong rừng bắt đầu hót líu lo, khung cảnh trong rừng cũng rất đẹp nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để bọn họ ngắm cảnh.
“Đi khỏi cái đầm lầy phía trước không xa chính là biên giới nước Nga. Bọn chúng có ý muốn ép chúng ta tới đó để chúng ta mất cơ hội nhận được cứu viện.” Sở Lạc Ninh nói rồi chỉ chỉ cái đầm trước mặt: “Qua bên kia xong là chúng ta hoàn toàn không còn đường lui.”
“Đội cứu viện cần ít nhất ba tiếng nữa mới có thể tới được.” Ăng-Ten Nhỏ nói ra tình huống xấu nhất của chuyện này: “Cứu viện của người ta chỉ mất nửa tiếng là có mặt, chúng ta cần tới tận ba tiếng, chuyện này...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết Chu Bưu liền nhanh chóng chạy tới, nhìn đám đồng đội của mình bằng ánh mắt chỉ hận không chỉ rèn sắt không thành thép, “Mất mặt!!!” Đám người bị chửi bày tỏ họ rất vô tội, bọn họ cũng đâu biết kết quả sẽ thành như vậy.
“Kỹ thuật bắn súng của em như vậy ra chiến trường để cúng mạng hả?” Câu này anh dùng để mắng vợ3mình.
“Còn anh nữa, trong báo cáo đã biết rõ rành rành là lính đặc chủng giải ngũ, Chu Bưu anh cũng biết, anh đánh đấm như thế đấy à? Tôi mà đến chậm một bước thì Mắt To cũng bị người ta cho thằng luôn rồi!” Lời này là mắng Chim Chọi.
“Còn cậu nữa, máy tính của cậu để làm đồ trang trí cầm cho nàng này hay sao hả?!! Quân địch bài bố bao nhiêu thiết bị điện tử0cũng không biết đường điều tra rõ ràng từ trước! Đến cái mức bị bao vây thành sủi cảo rồi vẫn không biết có bao nhiêu người tới! Tôi phân phối máy tính cho cậu là để cậu đánh LOL đấy à?” Lời này là mắng Ăng-Ten Nhỏ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu thì không có vấn đề chắc, chôn lựu đạn đến mức nổ chết người cũng không biết, đặc điểm lúc chôn lựu đạn là gì chẳng lẽ5cậu không biết? Biết có vấn đề cũng không biết đường mà đề phòng, mạng của cậu lấy ra để nổ chơi đúng không?!” Lời này là để mắng Ba Sứt. Mắng xong, Sở Lạc Ninh nhìn về phía Mắt To. Cả người anh chàng lập tức run lên rồi vừa đi vừa sỉ vả chính mình: “Lão đại! Em không nên thiếu cảnh giác! Đáng lẽ em phải chú ý tình hình sau lưng mình!!!”
Sở Lạc Ninh đưa chân4đá một cái rồi tiếp tục hướng về phía rừng sâu mà đi. Lúc này trời đã sáng hẳn, quân địch vẫn còn đuổi theo đằng sau lưng. Sở Lạc Ninh kéo tay của An Hinh Duyệt, nhìn khuôn mặt đủ mọi màu sắc của cô: “Em còn chịu được không?” “Bị anh mắng như chó rồi còn dám nói không chịu được sao?” An Hinh Duyệt sờ sờ bụng mình, may mắn lúc này thằng nhóc vẫn còn rất9ngoan ngoãn, có lẽ là vì cô không tham dự vào trận tranh đấu đầy bạo lực gia.
An Hinh Duyệt phản bác xong, mấy người đội viện đằng sau cuống quýt nói: “Lão đại chửi hay lắm! Lão đại mắng đúng lắm!”
An Hinh Duyệt: “...”
Cái đám này là kiểu người gì vậy hả? Sở Lạc Ninh bật cười, nói: “Mắng sai được chắc? Chờ cả đội chết hết hả? Không đánh nhau với lính đặc chủng là không hiểu được cách hành động của đối phương? Đầu óc của mấy người đều là máy tính cả sao, đợi người khác nhập lệnh vào mới có thể chấp hành?”
Chim Chọi ai oán nhìn An Hinh Duyệt. Anh ta chỉ muốn nói, cô nói xem cô nói làm cái gì vậy chứ, thế này chẳng phải là càng bị mắng nhiều hơn sao?
An Hinh Duyệt: “...”
Cô chỉ dùng thái độ hằng ngày cãi lại Sở Lạc Ninh thôi mà, được rồi, cái này là do cô sai. Thấy mọi người đã yên tĩnh lại, Sở Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, nếu không có ai phản bác thì mình anh nói cũng đâu có nghĩa gì.
Ăng-Ten Nhỏ bị mắng liền quả quyết rút máy tính xách tay ra, sau đó bắt đầu thăm dò tình hình các thiết bị điện tử xung quanh, nếu không lát nữa lại bị ăn măng mật.
“Phía trước không xa là một cái đầm lầy, bọn họ có tổng cộng ba mươi sáu người, hiện nay cách chúng ta chừng ba cây số.” Ăng-Ten Nhỏ nói rồi nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh đỡ An Hinh Duyệt ngồi xuống rồi chống nạnh hai tay nhìn hoàn cảnh xung quanh. Chim chóc trong rừng bắt đầu hót líu lo, khung cảnh trong rừng cũng rất đẹp nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để bọn họ ngắm cảnh.
“Đi khỏi cái đầm lầy phía trước không xa chính là biên giới nước Nga. Bọn chúng có ý muốn ép chúng ta tới đó để chúng ta mất cơ hội nhận được cứu viện.” Sở Lạc Ninh nói rồi chỉ chỉ cái đầm trước mặt: “Qua bên kia xong là chúng ta hoàn toàn không còn đường lui.”
“Đội cứu viện cần ít nhất ba tiếng nữa mới có thể tới được.” Ăng-Ten Nhỏ nói ra tình huống xấu nhất của chuyện này: “Cứu viện của người ta chỉ mất nửa tiếng là có mặt, chúng ta cần tới tận ba tiếng, chuyện này...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com