Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-369
Chương 369: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [38]
Lúc này Sở Lạc Ninh với Chu Bưu vốn đã ngang tài ngang sức, lúc này đang đánh nhau bất phân thắng bại, lính của Chu Bưu đã bị An Hinh Duyệt bắn cho một phát nên gã này cũng bị giải quyết rất nhanh chóng.
“Mấy người đi trước đi!” Sở Lạc Ninh bị Chu Bưu quấn lấy, nhất thời không thể nào thoát thân được. Nếu chờ người của bọn chúng đến thì bọn họ đừng mong đi được nữa. Chim Chọi cùng đám Mắt To rút lui trước, nhìn xem Sếu Đầu3Đỏ mang đến bao nhiêu người.
Mắt To cầm kính viễn vọng của mình quét một vòng, sau đó lại bò về rồi thấp giọng chửi một tiếng: “Ít nhất cũng phải một trung đội! Mẹ nó, thế này là định bao vây làm sủi cảo đấy hả!”
An Hinh Duyệt có chút bất an nhìn về phía Sở Lạc Ninh, đường lui của anh vẫn bị chu Bưu ép chặt, hoàn toàn không có cách nào lùi lại. “Ba sứt, chúng ta còn bao nhiêu lựu đạn, bao nhiêu viên đạn?” Chim Chọi lớn tiếng0nói. “Năm quả!” Đây là Ăng-Ten Nhỏ nói. “Còn hai phát đạn, lựu đạn còn ba quả!” Ba Sứt lên tiếng. “Bảy phát.” Mắt To đáp. An Hinh Duyệt lắc đầu, cô hết đạn mất rồi.
“Một phát!” Chim Chọi trầm giọng nói.
“Các cậu bé, đã đến lúc kiểm tra kỹ thuật bắn súng của các cậu rồi đó.” Trong tai nghe truyền đến tiếng nói
mang theo cả giọng cười của Sở Lạc Ninh, lúc này cả anh lẫn Chu Bưu đều đồng thời lui về sau một bước, một chân quỳ trên mặt đất,5khóe miệng còn mang theo vết máu.
Hiện giờ bọn họ muốn rút quân nhất định phải nổ súng về phía Chu Bưu, thế nhưng Chu Bưu là bộ đội đặc chủng, hắn rất biết cách tránh né. Hơn nữa người bên kia đang đánh nhau, họ sẽ rất dễ bắn phải sở Lạc Ninh.
Lúc này, An Hinh Duyệt vô cùng hy vọng Sư Niệm sẽ có mặt ở đây bởi vì không một ai trong bọn họ có thể có kỹ thuật bắn súng sánh bằng Sư Niệm. “Nếu như có thể khiến Sở4Lạc Ninh chôn cùng thì vụ làm ăn này cũng đáng lắm.” Chu Bưu cười nói Sở Lạc Ninh đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng của mình, sau đó từ từ đứng dậy, nói: “Mày nghĩ đẹp quá rồi! Tao không có hứng thú với chất chung với một thằng đàn ông đầu, không bằng mày đi chầu Diêm Vương đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi xông lên tấn công một lần nữa.
Mắt To cầm súng nhắm về phía bên kia, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt. Ba Sứt9cùng với Ăng-Ten Nhỏ trông chừng bốn phía cho bọn họ, tại lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Nhanh lên một chút đi, chúng ta sắp thành sủi cảo đến nơi rồi!”
Mắt To hít sâu một hơi, lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được việc nhắm bắn mục tiêu là một việc khó khăn đến thế nào.
An Hinh Duyệt ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn bản đồ, cố gắng tìm một đường lui cho bọn họ, giết thủ lĩnh của bọn chúng rồi, đám người đó không liều mạng với họ mới là lạ. “Bên phải là đường núi, không có chỗ để tránh né, bên trái là rừng nhưng không biết tình hình bên trong như thế nào, chọn cái nào đây?” “Rừng đi.” Sở Lạc Ninh vừa đối đầu với Chu Bưu vừa nói: “Mẹ nó mấy người đang làm cái gì vậy?! Mau nổ súng đi!!!” Chim Chọi chú ý động tĩnh xung quanh rồi cúi đầu nhìn Mắt To, nói: “Tôi bắn phát đầu tiên.” Mắt To gật đầu, giờ phút này cả người cậu ta đã chết lặng rồi, hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm cái gì.
Hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên Mắt To cảm thấy sợ hãi khi bắn một phát súng như vậy.
An Hinh Duyệt tự tay cuốn bản đồ lại rồi chộp lấy khẩu súng lục trong tay Mắt To: “Lão đại của mấy người cũng không phải người có thể mất lý trí dưới áp lực tâm lý! Cậu như vậy tuyệt đối không ổn! Chim Chọi! Nổ súng đi!”
An Hinh Duyệt nói rất nhanh, sau khi Chim Chọi nổ súng tuy rằng người bên kia có thể tránh được nhưng nhất định sẽ bị ảnh hưởng ở một mức nhất định, ngay trong khoảnh khắc đó, An Hinh Duyệt dứt khoát nổ phát súng tiếp theo.
Tuy là... bắn trượt! Thế nhưng không nổ đầu thì nổ ngực cũng được, ít nhất nó vẫn cho Sở Lạc Ninh một cơ hội để ra tay, kết thúc cuộc chiến này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này Sở Lạc Ninh với Chu Bưu vốn đã ngang tài ngang sức, lúc này đang đánh nhau bất phân thắng bại, lính của Chu Bưu đã bị An Hinh Duyệt bắn cho một phát nên gã này cũng bị giải quyết rất nhanh chóng.
“Mấy người đi trước đi!” Sở Lạc Ninh bị Chu Bưu quấn lấy, nhất thời không thể nào thoát thân được. Nếu chờ người của bọn chúng đến thì bọn họ đừng mong đi được nữa. Chim Chọi cùng đám Mắt To rút lui trước, nhìn xem Sếu Đầu3Đỏ mang đến bao nhiêu người.
Mắt To cầm kính viễn vọng của mình quét một vòng, sau đó lại bò về rồi thấp giọng chửi một tiếng: “Ít nhất cũng phải một trung đội! Mẹ nó, thế này là định bao vây làm sủi cảo đấy hả!”
An Hinh Duyệt có chút bất an nhìn về phía Sở Lạc Ninh, đường lui của anh vẫn bị chu Bưu ép chặt, hoàn toàn không có cách nào lùi lại. “Ba sứt, chúng ta còn bao nhiêu lựu đạn, bao nhiêu viên đạn?” Chim Chọi lớn tiếng0nói. “Năm quả!” Đây là Ăng-Ten Nhỏ nói. “Còn hai phát đạn, lựu đạn còn ba quả!” Ba Sứt lên tiếng. “Bảy phát.” Mắt To đáp. An Hinh Duyệt lắc đầu, cô hết đạn mất rồi.
“Một phát!” Chim Chọi trầm giọng nói.
“Các cậu bé, đã đến lúc kiểm tra kỹ thuật bắn súng của các cậu rồi đó.” Trong tai nghe truyền đến tiếng nói
mang theo cả giọng cười của Sở Lạc Ninh, lúc này cả anh lẫn Chu Bưu đều đồng thời lui về sau một bước, một chân quỳ trên mặt đất,5khóe miệng còn mang theo vết máu.
Hiện giờ bọn họ muốn rút quân nhất định phải nổ súng về phía Chu Bưu, thế nhưng Chu Bưu là bộ đội đặc chủng, hắn rất biết cách tránh né. Hơn nữa người bên kia đang đánh nhau, họ sẽ rất dễ bắn phải sở Lạc Ninh.
Lúc này, An Hinh Duyệt vô cùng hy vọng Sư Niệm sẽ có mặt ở đây bởi vì không một ai trong bọn họ có thể có kỹ thuật bắn súng sánh bằng Sư Niệm. “Nếu như có thể khiến Sở4Lạc Ninh chôn cùng thì vụ làm ăn này cũng đáng lắm.” Chu Bưu cười nói Sở Lạc Ninh đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng của mình, sau đó từ từ đứng dậy, nói: “Mày nghĩ đẹp quá rồi! Tao không có hứng thú với chất chung với một thằng đàn ông đầu, không bằng mày đi chầu Diêm Vương đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi xông lên tấn công một lần nữa.
Mắt To cầm súng nhắm về phía bên kia, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt. Ba Sứt9cùng với Ăng-Ten Nhỏ trông chừng bốn phía cho bọn họ, tại lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Nhanh lên một chút đi, chúng ta sắp thành sủi cảo đến nơi rồi!”
Mắt To hít sâu một hơi, lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được việc nhắm bắn mục tiêu là một việc khó khăn đến thế nào.
An Hinh Duyệt ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn bản đồ, cố gắng tìm một đường lui cho bọn họ, giết thủ lĩnh của bọn chúng rồi, đám người đó không liều mạng với họ mới là lạ. “Bên phải là đường núi, không có chỗ để tránh né, bên trái là rừng nhưng không biết tình hình bên trong như thế nào, chọn cái nào đây?” “Rừng đi.” Sở Lạc Ninh vừa đối đầu với Chu Bưu vừa nói: “Mẹ nó mấy người đang làm cái gì vậy?! Mau nổ súng đi!!!” Chim Chọi chú ý động tĩnh xung quanh rồi cúi đầu nhìn Mắt To, nói: “Tôi bắn phát đầu tiên.” Mắt To gật đầu, giờ phút này cả người cậu ta đã chết lặng rồi, hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm cái gì.
Hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên Mắt To cảm thấy sợ hãi khi bắn một phát súng như vậy.
An Hinh Duyệt tự tay cuốn bản đồ lại rồi chộp lấy khẩu súng lục trong tay Mắt To: “Lão đại của mấy người cũng không phải người có thể mất lý trí dưới áp lực tâm lý! Cậu như vậy tuyệt đối không ổn! Chim Chọi! Nổ súng đi!”
An Hinh Duyệt nói rất nhanh, sau khi Chim Chọi nổ súng tuy rằng người bên kia có thể tránh được nhưng nhất định sẽ bị ảnh hưởng ở một mức nhất định, ngay trong khoảnh khắc đó, An Hinh Duyệt dứt khoát nổ phát súng tiếp theo.
Tuy là... bắn trượt! Thế nhưng không nổ đầu thì nổ ngực cũng được, ít nhất nó vẫn cho Sở Lạc Ninh một cơ hội để ra tay, kết thúc cuộc chiến này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook