Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-371
Chương 371: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[40]
“Ăng-Ten Nhỏ, đừng có nói lung tung.” Ba Sứt đá Ăng-Ten Nhỏ một cái, không cho cậu ta nói tiếp. Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nhìn về phía Ăng-Ten Nhỏ, An Hinh Duyệt dựa vào một thân cây to, biết lúc này ĂngTen Nhỏ cũng đã nóng rồi.
“Biết tại sao không?” An Hinh Duyệt cũng dựa vào gốc cây, sau đó nhận lấy bình3nước do Sở Lạc Ninh đưa tới rồi nhấp một ngụm, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều: “Bọn họ là loại liều mạng vì lợi ích của mình cho nên bọn họ không cần quá nhiều quy củ, chúng ta là quân nhân, lợi ích của chúng ta là an toàn của quốc gia, là sự an toàn của nhân dân, vì vậy chúng0ta cần một quy củ, mà đã có quy củ đương nhiên sẽ trở nên rườm rà, đây là điều tất nhiên.”
Ăng-Ten Nhỏ hơi cúi đầu, không phản bác nhưng cũng không tán thành. An Hinh Duyệt bám gốc cây đứng dậy rồi đi qua đá Ăng-Ten Nhỏ một cái, sau đó bảo cậu ta đi theo mình. Sở Lạc Ninh còn đang nghĩ5xem trận này phải đánh như thế nào, còn Mắt To và Ba Sứt phải sắp xếp lại số trang bị còn lại của bọn họ.
Chim Chọi hai tay chống nạnh rồi đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh: “Đây là lần đầu tiên Ăng-Ten Nhỏ tham gia làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh, cảm thấy không công bằng.”
Sở Lạc4Ninh lạnh lùng lườm Chim Chọi, việc này anh biết cho nên vừa rồi mới không trách cứ Ăng-Ten Nhỏ. Hơn nữa lúc này trách Ăng-Ten Nhỏ hoàn toàn không có tác dụng bằng việc đề cậu ta đi nói chuyện với An Hinh Duyệt. “Cái đầm lầy này là rào cản cuối cùng, một lát nữa tôi sẽ dẫn bọn họ rời đi,9cậu dẫn mấy người bọn họ đi về hướng Nam đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi híp mắt nhìn ra phía xa xa.
“Lão đại.” Rõ ràng Chim Chọi không tán thành.
Sở Lạc Ninh hơi hơi giơ tay lên, ngăn không cho Chim Chọi nói tiếp. Thấy An Hinh Duyệt đưa Ăng-Ten Nhỏ quay lại, anh nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có việc gì.” An Hinh Duyệt tưởng anh hỏi thăm về Ăng-Ten Nhỏ: “Vẫn còn nhỏ mà, trong lòng lúc nào cũng muốn một cái gọi là công bằng.”
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng không nói tiếp nữa, cô gái này không hiểu anh đang nói cái gì rồi, hơn nữa nhìn cô có vẻ không có vấn đề gì thật. Chỉ có thể nói ba năm huấn luyện vẫn có chút hiệu quả. Nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ khi mọi người đều nghỉ đủ rồi Sở Lạc Ninh mới nói ra suy nghĩ của chính mình. “Không được, em không đồng ý!!!” An Hinh Duyệt là người đầu tiên phản đối. Sở Lạc Ninh đè cô ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói: “Không phải là anh đang trưng cầu ý kiến của mọi người.”
“Làm sao mà anh biết đằng sau đầm lầy kia không có người mai phục?” An Hinh Duyệt tức giận nói: “Anh nghĩ mình là chiến thần kim cương thật đấy à?”
Đám Chim Chọi quay mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ muốn nói lão đại còn lợi hại hơn chiến thần kim cương nhiều. Nhưng khi thấy lão đại bị ăn mắng không hiểu sao lại khiến bọn họ cảm thấy... thật thoải mái.
Bình thường đều là bọn họ bị ăn chửi, hiện giờ khó có được một lần thấy lão đại nhà mình bị ăn mắng, mặc dù bây giờ bọn họ sống chết chưa rõ nhưng vẫn cảm thấy rất sướng.
Sở Lạc Ninh đanh mặt vợ mình rồi hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt An Hinh Duyệt có chút lúng túng.
Dù sao lúc này anh cũng đang là lãnh đạo!
Khoan đã
Lãnh đạo?
Dường như An Hinh Duyệt nghĩ tới điều gì đó liền đem toàn bộ hơi thở tức giận xung quanh minh thu lại trong nháy mắt, sau đó nhàn nhạt nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đội trưởng Sở, anh có thể về được rồi, chuyện của đội đặc chiến bọn tôi không cần anh phải nhúng tay vào!” An Hinh Duyệt nói xong, cả bầu không khí đều trở nên thật vi diệu. Cái giọng điệu oán hận thế này quả thật khiến bọn họ không dám mở miệng. Dù sao sự oán hận này cũng trúng phóc trọng điểm, quả thực Sở Lạc Ninh đã rời khỏi đại đội lính đặc chủng, lại còn là cái kiểu rời đi mà kéo kiểu gì cũng không kéo lại nổi. Lần này suýt nữa thì bọn họ đã chết sạch, điều đó chứng tỏ rõ một điều rằng, bọn họ thực sự không thể không có Sở Lạc Ninh được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ăng-Ten Nhỏ, đừng có nói lung tung.” Ba Sứt đá Ăng-Ten Nhỏ một cái, không cho cậu ta nói tiếp. Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nhìn về phía Ăng-Ten Nhỏ, An Hinh Duyệt dựa vào một thân cây to, biết lúc này ĂngTen Nhỏ cũng đã nóng rồi.
“Biết tại sao không?” An Hinh Duyệt cũng dựa vào gốc cây, sau đó nhận lấy bình3nước do Sở Lạc Ninh đưa tới rồi nhấp một ngụm, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều: “Bọn họ là loại liều mạng vì lợi ích của mình cho nên bọn họ không cần quá nhiều quy củ, chúng ta là quân nhân, lợi ích của chúng ta là an toàn của quốc gia, là sự an toàn của nhân dân, vì vậy chúng0ta cần một quy củ, mà đã có quy củ đương nhiên sẽ trở nên rườm rà, đây là điều tất nhiên.”
Ăng-Ten Nhỏ hơi cúi đầu, không phản bác nhưng cũng không tán thành. An Hinh Duyệt bám gốc cây đứng dậy rồi đi qua đá Ăng-Ten Nhỏ một cái, sau đó bảo cậu ta đi theo mình. Sở Lạc Ninh còn đang nghĩ5xem trận này phải đánh như thế nào, còn Mắt To và Ba Sứt phải sắp xếp lại số trang bị còn lại của bọn họ.
Chim Chọi hai tay chống nạnh rồi đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh: “Đây là lần đầu tiên Ăng-Ten Nhỏ tham gia làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh, cảm thấy không công bằng.”
Sở Lạc4Ninh lạnh lùng lườm Chim Chọi, việc này anh biết cho nên vừa rồi mới không trách cứ Ăng-Ten Nhỏ. Hơn nữa lúc này trách Ăng-Ten Nhỏ hoàn toàn không có tác dụng bằng việc đề cậu ta đi nói chuyện với An Hinh Duyệt. “Cái đầm lầy này là rào cản cuối cùng, một lát nữa tôi sẽ dẫn bọn họ rời đi,9cậu dẫn mấy người bọn họ đi về hướng Nam đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi híp mắt nhìn ra phía xa xa.
“Lão đại.” Rõ ràng Chim Chọi không tán thành.
Sở Lạc Ninh hơi hơi giơ tay lên, ngăn không cho Chim Chọi nói tiếp. Thấy An Hinh Duyệt đưa Ăng-Ten Nhỏ quay lại, anh nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có việc gì.” An Hinh Duyệt tưởng anh hỏi thăm về Ăng-Ten Nhỏ: “Vẫn còn nhỏ mà, trong lòng lúc nào cũng muốn một cái gọi là công bằng.”
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng không nói tiếp nữa, cô gái này không hiểu anh đang nói cái gì rồi, hơn nữa nhìn cô có vẻ không có vấn đề gì thật. Chỉ có thể nói ba năm huấn luyện vẫn có chút hiệu quả. Nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ khi mọi người đều nghỉ đủ rồi Sở Lạc Ninh mới nói ra suy nghĩ của chính mình. “Không được, em không đồng ý!!!” An Hinh Duyệt là người đầu tiên phản đối. Sở Lạc Ninh đè cô ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói: “Không phải là anh đang trưng cầu ý kiến của mọi người.”
“Làm sao mà anh biết đằng sau đầm lầy kia không có người mai phục?” An Hinh Duyệt tức giận nói: “Anh nghĩ mình là chiến thần kim cương thật đấy à?”
Đám Chim Chọi quay mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ muốn nói lão đại còn lợi hại hơn chiến thần kim cương nhiều. Nhưng khi thấy lão đại bị ăn mắng không hiểu sao lại khiến bọn họ cảm thấy... thật thoải mái.
Bình thường đều là bọn họ bị ăn chửi, hiện giờ khó có được một lần thấy lão đại nhà mình bị ăn mắng, mặc dù bây giờ bọn họ sống chết chưa rõ nhưng vẫn cảm thấy rất sướng.
Sở Lạc Ninh đanh mặt vợ mình rồi hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt An Hinh Duyệt có chút lúng túng.
Dù sao lúc này anh cũng đang là lãnh đạo!
Khoan đã
Lãnh đạo?
Dường như An Hinh Duyệt nghĩ tới điều gì đó liền đem toàn bộ hơi thở tức giận xung quanh minh thu lại trong nháy mắt, sau đó nhàn nhạt nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đội trưởng Sở, anh có thể về được rồi, chuyện của đội đặc chiến bọn tôi không cần anh phải nhúng tay vào!” An Hinh Duyệt nói xong, cả bầu không khí đều trở nên thật vi diệu. Cái giọng điệu oán hận thế này quả thật khiến bọn họ không dám mở miệng. Dù sao sự oán hận này cũng trúng phóc trọng điểm, quả thực Sở Lạc Ninh đã rời khỏi đại đội lính đặc chủng, lại còn là cái kiểu rời đi mà kéo kiểu gì cũng không kéo lại nổi. Lần này suýt nữa thì bọn họ đã chết sạch, điều đó chứng tỏ rõ một điều rằng, bọn họ thực sự không thể không có Sở Lạc Ninh được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com