Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-400
Chương 400: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [69]
Sở Lạc Ninh nghe thấy giọng cô, khẽ bật cười, nhìn hàng người dài đằng đằng trước mặt, anh trầm giọng bảo, “Còn có mấy người thôi, sắp đến anh rồi, bây giờ mà đi thì tiếc lắm, em ăn tạm gì đó đi, lát nữa anh mang về cho.” An Hinh Duyệt nghe anh nói vậy, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu, “Nếu đông quá thì anh mau về nhé.”
“Biết rồi, bên anh không nhiều việc lắm, không sao đâu, em ăn uống cẩn thận.” Sở Lạc3Ninh nói xong thì cúp máy. Anh nhảy tưng tưng trong gió lạnh rồi nhìn về phía hàng người dài bất tận trước mặt.
“Chàng trai trẻ, mua cho vợ à?” Đôi vợ chồng già trước mặt cười khà khà lên tiếng, những người xếp hàng ở đây toàn là tình nhân hoặc phụ nữ, rất ít khi có chàng trai nào chịu đứng xếp hàng cả.
Sở Lạc Ninh hào sảng thừa nhận, sau đó nói thêm, “Dạ, vợ cháu mới mang bầu, bây giờ đang thèm ăn cái này.”
“Nhìn người ta đi,0nhìn lại ông lúc trẻ xem, lúc tôi bầu bí, ông đã làm được gì hả?” Người vợ có vẻ ấm ức.
Ông chồng trừng mắt đáp lại, “Tôi chẳng hầu hạ bà đến nơi đến chốn, chỉ thiếu mỗi nước hái sao trên trời xuống tặng bà thổi đó à?”
Sở Lạc Ninh đứng sau nhìn hai vợ chồng già cãi nhau, cứ cảm thấy chắc thế này chính là hạnh phúc đấy nhỉ.
Hàng người từ từ di chuyển về phía trước, Sở Lạc Ninh cũng mải miết nhìn hai vợ chồng trước5mặt, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đợi khi sắp đến lượt Sở Lạc Ninh, điện thoại của An Hinh Duyệt lại gọi tới, lần này An Hinh Duyệt hỏi thẳng luôn, “Có phải anh đang xếp hàng không? Giờ là mấy giờ rồi mà anh còn chưa về?” Sở Lạc Ninh: “...” “Phía trước còn có mấy người thôi, sắp đến rồi mà.” Sở Lạc Ninh nói, nhích thêm một bước về phía trước.
“Anh có bị ngốc không hả, trời lạnh thế này, anh qua đấy xếp hàng làm gì, em nói4có một câu thôi mà anh tưởng thật hả?” “Tất nhiên phải coi là thật rồi, lời vợ anh là thánh chỉ, sắp đến rồi, thật đấy. Hiếm có thứ gì đó em muốn ăn, nếu không cứ không ăn gì thì cơ thể em chịu sao nổi? Lát nữa anh về ngay.” Sở Lạc Ninh nói, phía trước chỉ còn vài người, cho nên anh cúp máy. Nhưng khi đến lượt Sở Lạc Ninh thì hết hàng. Hết sạch nhẵn, không còn một phần nào. Sở Lạc Ninh ngẩn ra, hẳn9rằng anh cũng không ngờ tới kết cục này. Nhưng vợ anh muốn ăn thì phải làm sao đây?
Sở Lạc Ninh nghĩ, nhìn những người đã mua được điểm tâm xung quanh đó, tìm một đôi tình nhân mua khá nhiều, hỏi xem họ có thể nhượng lại với giá cao không.
Cô gái hiển nhiên có vẻ không bằng lòng lắm, dù sao họ đã đứng xếp hàng trong gió lạnh lâu như thế rồi.
“Vợ tôi mang thai, không muốn ăn gì cả, bây giờ cô ấy muốn ăn cái này, tôi ra giá gấp mười, có được không?” Trên mặt Sở Lạc Ninh ánh lên vẻ cầu khẩn. Một hộp bánh ngọt một trăm mười hai tệ, gấp mười lần là hơn một nghìn tệ, chắc ai cũng sẽ thấy động lòng. Cô gái nhìn bạn trai mình, anh bạn trai có vẻ không muốn trao đổi, tuy rằng giá cả hấp dẫn đấy, nhưng bạn gái mình cũng muốn ăn cơ mà.
“Thôi vậy, đưa cho người ta đi, anh giải phóng quân này chiều vợ như thế, sau này anh cũng phải chiều em như vậy mới được nha.” Cô gái nhìn bạn trai mình rồi lên tiếng uy hiếp.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, lấy ví ra, mua một hộp bánh ngọt từ chỗ họ, luôn miệng cảm ơn rồi mới rời khỏi đi, sau lưng vẫn vang lên tiếng rầm rì của cô gái nói với bạn trai. Sở Lạc Ninh nghi, thế này thật tốt, năm tháng bình yên hẳn là như thế này, tuy rằng trong cuộc đời anh và An Hinh Duyệt nó có vẻ không hiện thực lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh nghe thấy giọng cô, khẽ bật cười, nhìn hàng người dài đằng đằng trước mặt, anh trầm giọng bảo, “Còn có mấy người thôi, sắp đến anh rồi, bây giờ mà đi thì tiếc lắm, em ăn tạm gì đó đi, lát nữa anh mang về cho.” An Hinh Duyệt nghe anh nói vậy, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu, “Nếu đông quá thì anh mau về nhé.”
“Biết rồi, bên anh không nhiều việc lắm, không sao đâu, em ăn uống cẩn thận.” Sở Lạc3Ninh nói xong thì cúp máy. Anh nhảy tưng tưng trong gió lạnh rồi nhìn về phía hàng người dài bất tận trước mặt.
“Chàng trai trẻ, mua cho vợ à?” Đôi vợ chồng già trước mặt cười khà khà lên tiếng, những người xếp hàng ở đây toàn là tình nhân hoặc phụ nữ, rất ít khi có chàng trai nào chịu đứng xếp hàng cả.
Sở Lạc Ninh hào sảng thừa nhận, sau đó nói thêm, “Dạ, vợ cháu mới mang bầu, bây giờ đang thèm ăn cái này.”
“Nhìn người ta đi,0nhìn lại ông lúc trẻ xem, lúc tôi bầu bí, ông đã làm được gì hả?” Người vợ có vẻ ấm ức.
Ông chồng trừng mắt đáp lại, “Tôi chẳng hầu hạ bà đến nơi đến chốn, chỉ thiếu mỗi nước hái sao trên trời xuống tặng bà thổi đó à?”
Sở Lạc Ninh đứng sau nhìn hai vợ chồng già cãi nhau, cứ cảm thấy chắc thế này chính là hạnh phúc đấy nhỉ.
Hàng người từ từ di chuyển về phía trước, Sở Lạc Ninh cũng mải miết nhìn hai vợ chồng trước5mặt, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đợi khi sắp đến lượt Sở Lạc Ninh, điện thoại của An Hinh Duyệt lại gọi tới, lần này An Hinh Duyệt hỏi thẳng luôn, “Có phải anh đang xếp hàng không? Giờ là mấy giờ rồi mà anh còn chưa về?” Sở Lạc Ninh: “...” “Phía trước còn có mấy người thôi, sắp đến rồi mà.” Sở Lạc Ninh nói, nhích thêm một bước về phía trước.
“Anh có bị ngốc không hả, trời lạnh thế này, anh qua đấy xếp hàng làm gì, em nói4có một câu thôi mà anh tưởng thật hả?” “Tất nhiên phải coi là thật rồi, lời vợ anh là thánh chỉ, sắp đến rồi, thật đấy. Hiếm có thứ gì đó em muốn ăn, nếu không cứ không ăn gì thì cơ thể em chịu sao nổi? Lát nữa anh về ngay.” Sở Lạc Ninh nói, phía trước chỉ còn vài người, cho nên anh cúp máy. Nhưng khi đến lượt Sở Lạc Ninh thì hết hàng. Hết sạch nhẵn, không còn một phần nào. Sở Lạc Ninh ngẩn ra, hẳn9rằng anh cũng không ngờ tới kết cục này. Nhưng vợ anh muốn ăn thì phải làm sao đây?
Sở Lạc Ninh nghĩ, nhìn những người đã mua được điểm tâm xung quanh đó, tìm một đôi tình nhân mua khá nhiều, hỏi xem họ có thể nhượng lại với giá cao không.
Cô gái hiển nhiên có vẻ không bằng lòng lắm, dù sao họ đã đứng xếp hàng trong gió lạnh lâu như thế rồi.
“Vợ tôi mang thai, không muốn ăn gì cả, bây giờ cô ấy muốn ăn cái này, tôi ra giá gấp mười, có được không?” Trên mặt Sở Lạc Ninh ánh lên vẻ cầu khẩn. Một hộp bánh ngọt một trăm mười hai tệ, gấp mười lần là hơn một nghìn tệ, chắc ai cũng sẽ thấy động lòng. Cô gái nhìn bạn trai mình, anh bạn trai có vẻ không muốn trao đổi, tuy rằng giá cả hấp dẫn đấy, nhưng bạn gái mình cũng muốn ăn cơ mà.
“Thôi vậy, đưa cho người ta đi, anh giải phóng quân này chiều vợ như thế, sau này anh cũng phải chiều em như vậy mới được nha.” Cô gái nhìn bạn trai mình rồi lên tiếng uy hiếp.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, lấy ví ra, mua một hộp bánh ngọt từ chỗ họ, luôn miệng cảm ơn rồi mới rời khỏi đi, sau lưng vẫn vang lên tiếng rầm rì của cô gái nói với bạn trai. Sở Lạc Ninh nghi, thế này thật tốt, năm tháng bình yên hẳn là như thế này, tuy rằng trong cuộc đời anh và An Hinh Duyệt nó có vẻ không hiện thực lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com