Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-403
Chương 403: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT[72]
“Này, này!!!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng kêu lên.
Cố Tỉ Thành đặt cô lên ghế sofa bên ngoài, để cô đứng lên ghế, còn mình ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc em mang bầu Quỷ Quỷ, anh biết em khó chịu. Em không dám khóc, không dám tủi thân, đều là vì anh, anh biết. Bây giờ nhìn An Hinh Duyệt khó chịu như thế, anh mới biết năm đó3em đã trải qua những gì. Bảo bối, Cố Tỉ Thành này cả đời có lỗi với em, anh xin nhận.” Sở Lạc Nhất từ trên cao nhìn xuống, cô nhìn Cố Tỉ Thành như nhìn một tên thần kinh. “Nói xong chưa?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ chán ghét.
Cố Tỉ Thành thấy phản ứng của vợ mình có vẻ ngoài ý muốn, anh nói nhiều thế, vợ0anh chỉ đáp lại một câu như vậy thôi à?
“Xong, xong rồi.” Cố Tỉ Thành không kịp phản ứng. “Vậy em đi ngủ được chưa?” Sở Lạc Nhất nói rồi nhảy xuống khỏi sofa, “Nửa đêm nửa hôm còn lên cơn, nhất định em sẽ mơ thấy ác mộng.” Sở Lạc Nhất nói rồi phất tay đi về phòng ngủ.
Cô có tủi thân không?
Tủi thân gần chết ấy chứ!
Nhưng5bây giờ nhắc đến có ý nghĩa gì không? Hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết! Nếu đã như thế, tại sao còn phải nói?
Cô có bị khùng đâu!
Cố Tỉ Thành đưa tay nắm chặt Sở Lạc Nhất đang định bỏ đi, một lần nữa cưỡng ép cô phải nhìn mình.
Sở Lạc Nhất nổi cáu. Cô đấm đá Cố Tỉ Thành loạn xạ, “Có phải anh nuôi bồ4ở thành phố A, nửa đêm nửa hôm nhất định quay về hành hạ em buồn ngủ đến chết để anh dẫn con trai em đi tìm mẹ kế đúng không?”
Cố Tỉ Thành kéo cô vào lòng, một lần nữa ôm cô thật chặt, “Bảo bối, anh yêu em.” Sở Lạc Nhất: “...“.
Bàn tay giơ lên nhưng chưa kịp đánh của Sở Lạc Nhất từ từ hạ xuống, “Anh9trai em có nói gì anh cứ coi như chưa nghe thấy là được. Làm như chưa bị ba em mắng bao giờ ấy, sao anh lại ủy mị thế này, em còn chưa ủy mị cơ mà. Trái tim mong manh như thủy tinh của anh làm sao đi theo ba em mấy chục năm được vậy, sao anh chưa nổ tung nhỉ?”
“Ôi, ngoan nào ngoan nào, không khóc không khóc nhé.” Sở Lạc Nhất dỗ dành Cố Tỉ Thành như dỗ con trai.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành đột ngột buông Sở Lạc Nhất ra. Cô coi anh như Tiểu Quỷ Quỷ đấy à?
Đúng là ngứa đòn quá mà.
Sở Lạc Nhất nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Cố Tỉ Thành, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai anh, “Thực ra anh không hiểu, lúc đó em thực sự tưởng rằng anh không còn nữa, nên em nghĩ, cũng không thể coi như anh có lỗi với em, ít nhất anh còn để lại cho em một cậu con trai, lúc đó thực sự em không thấy vất vả, bởi vì thằng bé là tất cả hi vọng của em.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành không đáp lại, chỉ một lần nữa ôm cô vào lòng.
Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, cảm thấy lần này anh trai cô đả kích anh quá tàn bạo rồi.
Nhưng mà, cô có thể làm được gì đây?
Anh trai thương cô, cô còn đi trách anh trai được chắc?
Sao cô xui thế nhỉ, đã hứng đạn giúp anh trai còn phải dỗ “công túa” nhỏ này nhà cô nữa.
“Bảo bối...”
“Không cần hứa hẹn gì hết, như anh đã từng nói đó, không thấy anh trai em tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Các anh không rời khỏi cái nghề này được, cũng không rời khỏi vị trí được, anh đừng làm vậy. Em không kiên nhẫn như chị Miên Miên mà chơi cùng anh đâu.” Sở Lạc Nhất biết anh định nói gì nên lên tiếng trước, cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh, “Công chúa nhỏ vừa đẹp trai vừa lắm tiền, bây giờ em đi ngủ được chưa? Em buồn ngủ lắm rồi.”
Cố Tỉ Thành: “..”
Người vợ này, yêu cả đời cũng không đủ!
Cố Tỉ Thành ôm cô không chịu buông, khẽ nói, “Bao giờ chuyển về thành phố B. Bên thành phố A xong xuôi, anh sẽ về ngay.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Này, này!!!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng kêu lên.
Cố Tỉ Thành đặt cô lên ghế sofa bên ngoài, để cô đứng lên ghế, còn mình ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc em mang bầu Quỷ Quỷ, anh biết em khó chịu. Em không dám khóc, không dám tủi thân, đều là vì anh, anh biết. Bây giờ nhìn An Hinh Duyệt khó chịu như thế, anh mới biết năm đó3em đã trải qua những gì. Bảo bối, Cố Tỉ Thành này cả đời có lỗi với em, anh xin nhận.” Sở Lạc Nhất từ trên cao nhìn xuống, cô nhìn Cố Tỉ Thành như nhìn một tên thần kinh. “Nói xong chưa?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ chán ghét.
Cố Tỉ Thành thấy phản ứng của vợ mình có vẻ ngoài ý muốn, anh nói nhiều thế, vợ0anh chỉ đáp lại một câu như vậy thôi à?
“Xong, xong rồi.” Cố Tỉ Thành không kịp phản ứng. “Vậy em đi ngủ được chưa?” Sở Lạc Nhất nói rồi nhảy xuống khỏi sofa, “Nửa đêm nửa hôm còn lên cơn, nhất định em sẽ mơ thấy ác mộng.” Sở Lạc Nhất nói rồi phất tay đi về phòng ngủ.
Cô có tủi thân không?
Tủi thân gần chết ấy chứ!
Nhưng5bây giờ nhắc đến có ý nghĩa gì không? Hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết! Nếu đã như thế, tại sao còn phải nói?
Cô có bị khùng đâu!
Cố Tỉ Thành đưa tay nắm chặt Sở Lạc Nhất đang định bỏ đi, một lần nữa cưỡng ép cô phải nhìn mình.
Sở Lạc Nhất nổi cáu. Cô đấm đá Cố Tỉ Thành loạn xạ, “Có phải anh nuôi bồ4ở thành phố A, nửa đêm nửa hôm nhất định quay về hành hạ em buồn ngủ đến chết để anh dẫn con trai em đi tìm mẹ kế đúng không?”
Cố Tỉ Thành kéo cô vào lòng, một lần nữa ôm cô thật chặt, “Bảo bối, anh yêu em.” Sở Lạc Nhất: “...“.
Bàn tay giơ lên nhưng chưa kịp đánh của Sở Lạc Nhất từ từ hạ xuống, “Anh9trai em có nói gì anh cứ coi như chưa nghe thấy là được. Làm như chưa bị ba em mắng bao giờ ấy, sao anh lại ủy mị thế này, em còn chưa ủy mị cơ mà. Trái tim mong manh như thủy tinh của anh làm sao đi theo ba em mấy chục năm được vậy, sao anh chưa nổ tung nhỉ?”
“Ôi, ngoan nào ngoan nào, không khóc không khóc nhé.” Sở Lạc Nhất dỗ dành Cố Tỉ Thành như dỗ con trai.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành đột ngột buông Sở Lạc Nhất ra. Cô coi anh như Tiểu Quỷ Quỷ đấy à?
Đúng là ngứa đòn quá mà.
Sở Lạc Nhất nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Cố Tỉ Thành, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai anh, “Thực ra anh không hiểu, lúc đó em thực sự tưởng rằng anh không còn nữa, nên em nghĩ, cũng không thể coi như anh có lỗi với em, ít nhất anh còn để lại cho em một cậu con trai, lúc đó thực sự em không thấy vất vả, bởi vì thằng bé là tất cả hi vọng của em.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành không đáp lại, chỉ một lần nữa ôm cô vào lòng.
Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, cảm thấy lần này anh trai cô đả kích anh quá tàn bạo rồi.
Nhưng mà, cô có thể làm được gì đây?
Anh trai thương cô, cô còn đi trách anh trai được chắc?
Sao cô xui thế nhỉ, đã hứng đạn giúp anh trai còn phải dỗ “công túa” nhỏ này nhà cô nữa.
“Bảo bối...”
“Không cần hứa hẹn gì hết, như anh đã từng nói đó, không thấy anh trai em tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Các anh không rời khỏi cái nghề này được, cũng không rời khỏi vị trí được, anh đừng làm vậy. Em không kiên nhẫn như chị Miên Miên mà chơi cùng anh đâu.” Sở Lạc Nhất biết anh định nói gì nên lên tiếng trước, cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh, “Công chúa nhỏ vừa đẹp trai vừa lắm tiền, bây giờ em đi ngủ được chưa? Em buồn ngủ lắm rồi.”
Cố Tỉ Thành: “..”
Người vợ này, yêu cả đời cũng không đủ!
Cố Tỉ Thành ôm cô không chịu buông, khẽ nói, “Bao giờ chuyển về thành phố B. Bên thành phố A xong xuôi, anh sẽ về ngay.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com