Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-41
Chương 41: ANH KHÔNG XỨNG [5]
Sau khi An Hinh Duyệt về nhà, An Phong Dương cũng đưa Mân Hinh về đến nơi.
“Thằng nhóc kia làm gì thế?” An Phong Dương hỏi.
An Hinh Duyệt thuật lại những lời Sở Lạc Ninh vừa nói, một ngụm nước vừa mới vào miệng của An Phong Dương lập tức bị phun thẳng ra: “Ý là nó bảo con tìm vợ cho đám lính dưới trướng nó á?”
An Hinh Duyệt gật đầu, chính3bản thân cô cũng cảm thấy chắc chắn Sở Lạc Ninh điên rồi.
“Ha, đúng là một thằng kỳ quặc.” An Phong Dương còn nghĩ nếu Sở Lạc Ninh nói cái gì đó muốn con gái anh
mềm lòng thì anh còn có thể khuyên nhủ con gái mình một chút, nhưng bây giờ xem ra vấn đề này có chút vướng tay vướng chân. Thằng nhãi kia không ra tay theo lẽ thường.
Sở Lạc0Ninh trở về đến nhà, đám Sở Lạc Nhất đang ăn cơm. Tiểu Quỷ Quỷ cưỡi xe của mình chơi với ông ngoại một lát rồi nằm sấp trên vai của ông ngoại mà ngủ ngon lành, bàn tay nho nhỏ của nhóc còn túm lấy áo của ông ngoại, nhất quyết không chịu cho ai ôm.
Sở Ninh Dực ôm cháu trai đi lên lầu. Thủy An Lạc bảo mọi người đi ngủ5sớm một chút rồi cũng theo lên lầu luôn.
“Cả đống người lớn đùng đùng thế kia mà còn không biết ngủ như nào chắc, em còn phải nói à?”
“Sao anh lắm lời thế, đi mau lên!” Thủy An Lạc nói một cách ghét bỏ rồi đẩy Sở Ninh Dực đi lên lầu.
Sở Lạc Nhất ngoài đầu nhìn lại, trên thế giới này, người dám đối xử với ba cô như vậy mà còn4sống chắc cũng chỉ có mình mẹ của cô thôi.
Đổi thành cô con gái ruột này cũng có khi sẽ bị ba ruột đạp thẳng chân.
Sở Lạc Ninh nhìn ba người đang ăn cơm, sau đó lại xoay người lên lầu.
“Này, anh trai, anh với chị Miên Miên nói chuyện thế nào rồi? Anh vì chị Miên Miên mà chịu thua, có phải chị Miên Miên rất vui đúng không?” Sở Lạc Nhất9lớn tiếng hỏi.
Sở Lạc Ninh quay đầu, liếc mắt nhìn em gái mình một gái rồi ngẫm nghĩ một chút mới trả lời: “Cơ bản mà nói thì cách làm của em tốt đến nỗi khiến anh muốn đập em một trận. Dù sao đánh thắng chồng em rồi anh vẫn còn sức để đập cả em nữa, thế nhưng xét thấy cách làm này vẫn có tác dụng nhất định nên tạm thời em được miễn tội chết!”
Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn Sở Lạc Ninh lên lầu, sau đó lại nhìn về phía Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy ăn xong một miếng cuối cùng rồi quả quyết đứng dậy ngay trước khi Sở Lạc Nhất kịp lên tiếng: “Đừng có mà kết hôn rồi lại biến thành một người nhiều lời hơn cả mẹ, anh ăn xong rồi.” Sở Lạc Duy nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn ông xã nhà mình rồi nói: “Chồng ơi, anh ấy nói em nhiều lời kìa!”
Cổ Tỉ Thành đưa tay xoa đầu vợ nhà mình, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Không sao cả, anh ấy không nhiều lời, nhưng anh ấy cũng có vợ đâu”
Sở Lạc Nhất: “...”
Chồng à, anh định dùng cái cầu không có vợ kia đến cùng luôn sao? Thế nhưng Sở Lạc Nhất cảm thấy lời này nói cũng không sai, cho nên cô cũng chẳng còn ủ rũ như vừa rồi nữa mà sung sướng ăn cơm tiếp.
Cố Tỉ Thành thu tay của mình lại. Anh thích bà xã mình như thế này, nhìn xem, thật dễ dụ.
Tết năm nay xem như là cái Tết có đầy đủ thành viên nhất của nhà họ Sở. Ngày ba mươi, Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc cố ý đón ba mẹ hai bên tới, một mình Thủy Mặc Vân ở quán bộ cũng quá cô đơn cho nên Thủy An Lạc đã dùng cách “Ba mà không đến thì con chuyển đến ở với ba” để uy hiếp Thủy Mặc Vân không thích ra ngoài phải tới nhà.
Cho nên lúc này Thấm Tâm Viên bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt. An Phong Dương cũng không thèm về nhà mà đón luôn cả ba mẹ tới cùng.
Nhưng vì hai ông bà cũng tới cho nên Sở Lạc Ninh lại thấy hơi chột dạ.
Lúc này anh đang đứng ở cầu thang, nghĩ xem nên đi xuống như thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi An Hinh Duyệt về nhà, An Phong Dương cũng đưa Mân Hinh về đến nơi.
“Thằng nhóc kia làm gì thế?” An Phong Dương hỏi.
An Hinh Duyệt thuật lại những lời Sở Lạc Ninh vừa nói, một ngụm nước vừa mới vào miệng của An Phong Dương lập tức bị phun thẳng ra: “Ý là nó bảo con tìm vợ cho đám lính dưới trướng nó á?”
An Hinh Duyệt gật đầu, chính3bản thân cô cũng cảm thấy chắc chắn Sở Lạc Ninh điên rồi.
“Ha, đúng là một thằng kỳ quặc.” An Phong Dương còn nghĩ nếu Sở Lạc Ninh nói cái gì đó muốn con gái anh
mềm lòng thì anh còn có thể khuyên nhủ con gái mình một chút, nhưng bây giờ xem ra vấn đề này có chút vướng tay vướng chân. Thằng nhãi kia không ra tay theo lẽ thường.
Sở Lạc0Ninh trở về đến nhà, đám Sở Lạc Nhất đang ăn cơm. Tiểu Quỷ Quỷ cưỡi xe của mình chơi với ông ngoại một lát rồi nằm sấp trên vai của ông ngoại mà ngủ ngon lành, bàn tay nho nhỏ của nhóc còn túm lấy áo của ông ngoại, nhất quyết không chịu cho ai ôm.
Sở Ninh Dực ôm cháu trai đi lên lầu. Thủy An Lạc bảo mọi người đi ngủ5sớm một chút rồi cũng theo lên lầu luôn.
“Cả đống người lớn đùng đùng thế kia mà còn không biết ngủ như nào chắc, em còn phải nói à?”
“Sao anh lắm lời thế, đi mau lên!” Thủy An Lạc nói một cách ghét bỏ rồi đẩy Sở Ninh Dực đi lên lầu.
Sở Lạc Nhất ngoài đầu nhìn lại, trên thế giới này, người dám đối xử với ba cô như vậy mà còn4sống chắc cũng chỉ có mình mẹ của cô thôi.
Đổi thành cô con gái ruột này cũng có khi sẽ bị ba ruột đạp thẳng chân.
Sở Lạc Ninh nhìn ba người đang ăn cơm, sau đó lại xoay người lên lầu.
“Này, anh trai, anh với chị Miên Miên nói chuyện thế nào rồi? Anh vì chị Miên Miên mà chịu thua, có phải chị Miên Miên rất vui đúng không?” Sở Lạc Nhất9lớn tiếng hỏi.
Sở Lạc Ninh quay đầu, liếc mắt nhìn em gái mình một gái rồi ngẫm nghĩ một chút mới trả lời: “Cơ bản mà nói thì cách làm của em tốt đến nỗi khiến anh muốn đập em một trận. Dù sao đánh thắng chồng em rồi anh vẫn còn sức để đập cả em nữa, thế nhưng xét thấy cách làm này vẫn có tác dụng nhất định nên tạm thời em được miễn tội chết!”
Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn Sở Lạc Ninh lên lầu, sau đó lại nhìn về phía Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy ăn xong một miếng cuối cùng rồi quả quyết đứng dậy ngay trước khi Sở Lạc Nhất kịp lên tiếng: “Đừng có mà kết hôn rồi lại biến thành một người nhiều lời hơn cả mẹ, anh ăn xong rồi.” Sở Lạc Duy nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn ông xã nhà mình rồi nói: “Chồng ơi, anh ấy nói em nhiều lời kìa!”
Cổ Tỉ Thành đưa tay xoa đầu vợ nhà mình, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Không sao cả, anh ấy không nhiều lời, nhưng anh ấy cũng có vợ đâu”
Sở Lạc Nhất: “...”
Chồng à, anh định dùng cái cầu không có vợ kia đến cùng luôn sao? Thế nhưng Sở Lạc Nhất cảm thấy lời này nói cũng không sai, cho nên cô cũng chẳng còn ủ rũ như vừa rồi nữa mà sung sướng ăn cơm tiếp.
Cố Tỉ Thành thu tay của mình lại. Anh thích bà xã mình như thế này, nhìn xem, thật dễ dụ.
Tết năm nay xem như là cái Tết có đầy đủ thành viên nhất của nhà họ Sở. Ngày ba mươi, Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc cố ý đón ba mẹ hai bên tới, một mình Thủy Mặc Vân ở quán bộ cũng quá cô đơn cho nên Thủy An Lạc đã dùng cách “Ba mà không đến thì con chuyển đến ở với ba” để uy hiếp Thủy Mặc Vân không thích ra ngoài phải tới nhà.
Cho nên lúc này Thấm Tâm Viên bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt. An Phong Dương cũng không thèm về nhà mà đón luôn cả ba mẹ tới cùng.
Nhưng vì hai ông bà cũng tới cho nên Sở Lạc Ninh lại thấy hơi chột dạ.
Lúc này anh đang đứng ở cầu thang, nghĩ xem nên đi xuống như thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook