Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-433
Chương 433: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [2]
An Hinh Duyệt nói xong, đầu dây bên kia đang nói chuyện say sưa bỗng im bặt.
Lúc này Sở Lạc Nhất đang ở khu nhà thân nhân thành phố J. Cô đang chơi với con trai dưới lầu, cầm điện thoại trong tay, cô nhìn tin nhắn cuối cùng.
Đã khóc bao giờ chưa ư?
Cô từng khóc chứ, khi Cố Tỉ Thành biến mất, cô từng trốn trong chăn khóc. Lúc đi khám thai, nhìn người khác có chồng đi cùng mà3cô chỉ có một mình, lúc ấy cô cũng khóc thầm. Lúc sinh con, buổi tối thằng bé quấy khóc cô dỗ không được, cố đã ôm con khóc. Sau này khi Cố Tỉ Thành quay về, lại phải đi vì có nhiệm vụ, đêm khuya thanh vắng, cô nhìn con khóc đòi gặp ba mà rơi lệ theo.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu tiên nữ làm sao có thể khóc được? Chút trọng trách đó mà không gánh0vác được còn làm vợ quân nhân được không?
[Kẹo bông gòn: ..] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Lát nữa em sẽ dạy dỗ lại anh trai em cho chị, bảo anh ấy học tập anh đẹp trai nhà giàu nhà em một chút, thật là, không biết dỗ vợ mình gì cả.]
[Kẹo bông gòn: Bao Đậu, lúc em nói dối rất hay nói lảng sang chuyện khác.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên, chị soi em5kỹ như vậy thì chúng ta không thể tiếp tục vui vẻ làm chị em với nhau được nữa đâu.]
[Kẹo bông gòn: Vậy gọi tiếng chị dâu xem nào.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đau lòng quá, chị về với anh em toàn học được cái xấu thôi.] An Hinh Duyệt nhìn emo đau lòng té trên mặt đất thổ huyết mà Bánh Bao Đậu vừa gửi đến, khóe miệng hơi nhếch lên, một quan hệ mới, bao giờ4cũng cần một cách chung sống mới.
[Kẹo bông gòn: Kiếp sau chị mà là đàn ông thì Cố Tỉ Thành không có cửa đâu.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kiếp này cũng được mà, tư tưởng của em rất thoáng đấy.] [Kẹo bông gòn: Ha ha, nhưng mà chị không thoáng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, mới nhìn đã thấy không thật lòng rồi, em đau lòng quá, em đi chơi với con em đây.]
An Hinh Duyệt9thấy avatar của cô xám lại, hít một hơi thật sâu rồi bỏ điện thoại xuống.
Vợ quân nhân, quân nhân.
Đó đều là thân phận của cô.
Việc cô phải làm lúc này, là cân đối được hai mối quan hệ này.
Sở Lạc Nhất nhìn con trai đang chơi trò cảnh sát với bạn, sau đó ngồi xuống bậc thang, cầm di động lên tìm tên của anh trai mình rồi bắt đầu gõ chữ. [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em biết bây giờ anh không online, cho nên cũng không phải trả lời em đâu, anh chỉ cần đọc là được.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em bảo này anh trai ạ, anh có biết vợ cũng cần được khen không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cái gì cũng làm cả rồi, còn ngại gì mà không thêm một câu tâm tình dễ nghe một chút?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đúng là không bằng anh đẹp trai nhà giàu nhà em.] [Sở Lạc Ninh: Trò gì thế hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hù chết cục cưng rồi, sao anh lại online?]
[Sở Lạc Ninh: Nói cho rõ ràng đi, anh không bằng ai?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em chứ ai, hừ...]
[Sở Lạc Ninh: Em bị động kinh à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh à, em hỏi anh một câu nhé.] [Sở Lạc Ninh: Đừng có hỏi, đang giận đây, em gái lấy chồng đúng là bát nước đổ đi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hứ, em cứ hỏi đấy, rốt cuộc anh coi chị Miên Miên là chiến hữu hay là vợ đẩy?] [Sở Lạc Ninh: Nói vớ vẩn, đương nhiên là vợ rồi.] Lúc này Sở Lạc Ninh vẫn đang ở cổng bệnh viện, nhìn thấy dòng chữ này anh khựng lại một lúc, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu xa.
Câu này, có chút vả mặt, hơn nữa còn và rất mạnh.
Cho nên Sở Lạc Ninh đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì Sở Lạc Nhất vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt nói xong, đầu dây bên kia đang nói chuyện say sưa bỗng im bặt.
Lúc này Sở Lạc Nhất đang ở khu nhà thân nhân thành phố J. Cô đang chơi với con trai dưới lầu, cầm điện thoại trong tay, cô nhìn tin nhắn cuối cùng.
Đã khóc bao giờ chưa ư?
Cô từng khóc chứ, khi Cố Tỉ Thành biến mất, cô từng trốn trong chăn khóc. Lúc đi khám thai, nhìn người khác có chồng đi cùng mà3cô chỉ có một mình, lúc ấy cô cũng khóc thầm. Lúc sinh con, buổi tối thằng bé quấy khóc cô dỗ không được, cố đã ôm con khóc. Sau này khi Cố Tỉ Thành quay về, lại phải đi vì có nhiệm vụ, đêm khuya thanh vắng, cô nhìn con khóc đòi gặp ba mà rơi lệ theo.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu tiên nữ làm sao có thể khóc được? Chút trọng trách đó mà không gánh0vác được còn làm vợ quân nhân được không?
[Kẹo bông gòn: ..] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Lát nữa em sẽ dạy dỗ lại anh trai em cho chị, bảo anh ấy học tập anh đẹp trai nhà giàu nhà em một chút, thật là, không biết dỗ vợ mình gì cả.]
[Kẹo bông gòn: Bao Đậu, lúc em nói dối rất hay nói lảng sang chuyện khác.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên, chị soi em5kỹ như vậy thì chúng ta không thể tiếp tục vui vẻ làm chị em với nhau được nữa đâu.]
[Kẹo bông gòn: Vậy gọi tiếng chị dâu xem nào.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đau lòng quá, chị về với anh em toàn học được cái xấu thôi.] An Hinh Duyệt nhìn emo đau lòng té trên mặt đất thổ huyết mà Bánh Bao Đậu vừa gửi đến, khóe miệng hơi nhếch lên, một quan hệ mới, bao giờ4cũng cần một cách chung sống mới.
[Kẹo bông gòn: Kiếp sau chị mà là đàn ông thì Cố Tỉ Thành không có cửa đâu.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kiếp này cũng được mà, tư tưởng của em rất thoáng đấy.] [Kẹo bông gòn: Ha ha, nhưng mà chị không thoáng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, mới nhìn đã thấy không thật lòng rồi, em đau lòng quá, em đi chơi với con em đây.]
An Hinh Duyệt9thấy avatar của cô xám lại, hít một hơi thật sâu rồi bỏ điện thoại xuống.
Vợ quân nhân, quân nhân.
Đó đều là thân phận của cô.
Việc cô phải làm lúc này, là cân đối được hai mối quan hệ này.
Sở Lạc Nhất nhìn con trai đang chơi trò cảnh sát với bạn, sau đó ngồi xuống bậc thang, cầm di động lên tìm tên của anh trai mình rồi bắt đầu gõ chữ. [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em biết bây giờ anh không online, cho nên cũng không phải trả lời em đâu, anh chỉ cần đọc là được.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em bảo này anh trai ạ, anh có biết vợ cũng cần được khen không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cái gì cũng làm cả rồi, còn ngại gì mà không thêm một câu tâm tình dễ nghe một chút?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đúng là không bằng anh đẹp trai nhà giàu nhà em.] [Sở Lạc Ninh: Trò gì thế hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hù chết cục cưng rồi, sao anh lại online?]
[Sở Lạc Ninh: Nói cho rõ ràng đi, anh không bằng ai?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em chứ ai, hừ...]
[Sở Lạc Ninh: Em bị động kinh à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh à, em hỏi anh một câu nhé.] [Sở Lạc Ninh: Đừng có hỏi, đang giận đây, em gái lấy chồng đúng là bát nước đổ đi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hứ, em cứ hỏi đấy, rốt cuộc anh coi chị Miên Miên là chiến hữu hay là vợ đẩy?] [Sở Lạc Ninh: Nói vớ vẩn, đương nhiên là vợ rồi.] Lúc này Sở Lạc Ninh vẫn đang ở cổng bệnh viện, nhìn thấy dòng chữ này anh khựng lại một lúc, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu xa.
Câu này, có chút vả mặt, hơn nữa còn và rất mạnh.
Cho nên Sở Lạc Ninh đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì Sở Lạc Nhất vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook