Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-42
Chương 42: ANH KHÔNG XỨNG [6]
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng ngủ, lúc định đi xuống lầu lại thấy con trai đang ngập ngừng ở đầu cầu thang. Anh liền đi lên phía trước, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ. Tiểu Quỷ Quỷ đã3lâu lắm không được gặp ông ngoại cho nên hiện giờ vẫn đang dính ông ngoại lắm.
“Tiền đồ đâu?” Sở Ninh Dực đi ngang qua Sở Lạc Ninh rồi khinh bỉ một tiếng.
Tiểu Quỷ Quỷ đứng phía sau ông ngoại, thanh âm0đậm mùi sữa cũng học nói theo một câu: “Tiền đồ đâu?”
Sở Lạc Ninh: “...”
Thằng nhóc này thì hiểu cái quái gì chứ hả?!
Mà bé con nào đó vừa mới nói bác Cả của mình là người không có tiền đô lúc5này đang đứng ở cầu thang, hổ to muốn ông ngoại bế. Nhóc không muốn tự mình đi xuống đâu.
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cái thân hình bé xíu xiu của cháu ngoại, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Tiền4đồ đâu?”
Lúc này Sở Ninh Dực vừa mới quay đầu, định ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ thì ai dè thằng nhóc kia lại kiêu ngạo đẩy ông ngoại mình ra, sau đó tự dùng cả tay cả chân để bò xuống lầu.
Sở9Lạc Ninh: “...”
Sở Ninh Dực hài lòng nhìn sinh vật bò sát nho nhỏ nào đó đang vặn vẹo trên cầu thang rồi lại nhìn con trai mình: “Tuổi thì lớn mà còn không bằng một đứa bé con có tuổi không bằng số lẻ của mình, đi ra ngoài đừng có nhận là con ba. Ba không có đứa con như này.”
Sở Lạc Ninh bị chính ba ruột của mình khinh bỉ một phen, sau đó lại nhìn đứa nhóc nào đó vẫn đang bò lồm cồm xuống dưới lầu. Anh có chỗ nào không bằng thằng oắt con này chứ?
Nghĩ thế, Sở Lạc Ninh cuối cùng cũng có một tí sức mạnh cho nên bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Bởi vì người lớn ba bên đều đã tới, cho nên năm nay tất cả mọi người đều ở lại nhà chính bên này. Tiểu Quỷ Quỷ nghiễm nhiên biến thành đối tượng được cưng chiều của mấy vị có tuổi. Nhóc con ngồi bên cạnh ông ngoại, híp mắt gọi từng tiếng ông ơi, bà ơi, dỗ mấy ông bà lão này đến mức mà cái túi của nhóc đầy ắp tiền.
Con nhà người ta thích bám theo mẹ, thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ lại chỉ thích bám ông ngoại. Thế cho nên lúc này nhóc đang ngồi trong lòng ông ngoại yêu quý của mình, ôm bình sữa rồi cười híp mắt uống.
Sở Lạc Nhất căm hận nhìn con trai. Cô tựa vào vai Cố Tỉ Thành rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa bé này nhất định không phải do em sinh ra! Em sinh nó ra, nuôi nó lớn cơ mà! Con trai đúng là đồ độc ác!”
“Gì cơ?!” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên quay đầu nhìn mẹ mình, dường như nhóc nghe thấy mẹ nói xấu nhóc rồi đấy.
“Ha ha ha ha ha, thằng bé này thông minh quá, nhìn đôi mắt to cứ xoay xoay này!” Mẹ của Kiều Nhã Nguyễn trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Quỷ Quỷ liền bật cười, nói.
“Nói con đáng yêu đó!” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói.
Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng, tiếp tục uống sữa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tĩ Thành đưa tay xoa đầu vợ mình một cái, biết là Vợ chịu thiệt cho nên đống tiền lì xì kia đều cho cô hết.
“Một lát nữa để chồng đưa em một bao lì xì thật dày!” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Dù sao việc con trai mình được nhiều người yêu thích vẫn khiến anh cảm thấy vui vẻ. Tuy là thằng nhóc kia rất không có tiền đồ mà bám dính ông ngoại của nó, khiến người làm ba như anh thật không thể chịu nổi.
Sở Lạc Nhất hài lòng, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười tươi rói.
Lúc này An Hinh Duyệt đang gọt hoa quả cho ông bà của mình. Sở Lạc Ninh xuống lầu rồi liền ngồi xuống bên cạnh cô. An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Sở Lạc Ninh vươn tay muốn nhận lấy việc nhưng lại bị An Hinh Duyệt tránh đi.
An Hinh Duyệt thấp giọng nói: “Ông bà của em sẽ không ăn hoa quả mà anh gọt, đừng để lát nữa lại khiến tất cả mọi người khó xử.” An Hinh Duyệt nói xong, Sở Lạc Ninh chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt.
Bởi vì những lời của An Hinh Duyệt nói là thật.
Lúc này hai ông bà An vẫn còn nói cười, nhưng lúc anh vừa đi xuống thì đúng là hai ông bà đã thoáng thay đổi sắc mặt thật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng ngủ, lúc định đi xuống lầu lại thấy con trai đang ngập ngừng ở đầu cầu thang. Anh liền đi lên phía trước, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ. Tiểu Quỷ Quỷ đã3lâu lắm không được gặp ông ngoại cho nên hiện giờ vẫn đang dính ông ngoại lắm.
“Tiền đồ đâu?” Sở Ninh Dực đi ngang qua Sở Lạc Ninh rồi khinh bỉ một tiếng.
Tiểu Quỷ Quỷ đứng phía sau ông ngoại, thanh âm0đậm mùi sữa cũng học nói theo một câu: “Tiền đồ đâu?”
Sở Lạc Ninh: “...”
Thằng nhóc này thì hiểu cái quái gì chứ hả?!
Mà bé con nào đó vừa mới nói bác Cả của mình là người không có tiền đô lúc5này đang đứng ở cầu thang, hổ to muốn ông ngoại bế. Nhóc không muốn tự mình đi xuống đâu.
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cái thân hình bé xíu xiu của cháu ngoại, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Tiền4đồ đâu?”
Lúc này Sở Ninh Dực vừa mới quay đầu, định ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ thì ai dè thằng nhóc kia lại kiêu ngạo đẩy ông ngoại mình ra, sau đó tự dùng cả tay cả chân để bò xuống lầu.
Sở9Lạc Ninh: “...”
Sở Ninh Dực hài lòng nhìn sinh vật bò sát nho nhỏ nào đó đang vặn vẹo trên cầu thang rồi lại nhìn con trai mình: “Tuổi thì lớn mà còn không bằng một đứa bé con có tuổi không bằng số lẻ của mình, đi ra ngoài đừng có nhận là con ba. Ba không có đứa con như này.”
Sở Lạc Ninh bị chính ba ruột của mình khinh bỉ một phen, sau đó lại nhìn đứa nhóc nào đó vẫn đang bò lồm cồm xuống dưới lầu. Anh có chỗ nào không bằng thằng oắt con này chứ?
Nghĩ thế, Sở Lạc Ninh cuối cùng cũng có một tí sức mạnh cho nên bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Bởi vì người lớn ba bên đều đã tới, cho nên năm nay tất cả mọi người đều ở lại nhà chính bên này. Tiểu Quỷ Quỷ nghiễm nhiên biến thành đối tượng được cưng chiều của mấy vị có tuổi. Nhóc con ngồi bên cạnh ông ngoại, híp mắt gọi từng tiếng ông ơi, bà ơi, dỗ mấy ông bà lão này đến mức mà cái túi của nhóc đầy ắp tiền.
Con nhà người ta thích bám theo mẹ, thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ lại chỉ thích bám ông ngoại. Thế cho nên lúc này nhóc đang ngồi trong lòng ông ngoại yêu quý của mình, ôm bình sữa rồi cười híp mắt uống.
Sở Lạc Nhất căm hận nhìn con trai. Cô tựa vào vai Cố Tỉ Thành rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa bé này nhất định không phải do em sinh ra! Em sinh nó ra, nuôi nó lớn cơ mà! Con trai đúng là đồ độc ác!”
“Gì cơ?!” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên quay đầu nhìn mẹ mình, dường như nhóc nghe thấy mẹ nói xấu nhóc rồi đấy.
“Ha ha ha ha ha, thằng bé này thông minh quá, nhìn đôi mắt to cứ xoay xoay này!” Mẹ của Kiều Nhã Nguyễn trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Quỷ Quỷ liền bật cười, nói.
“Nói con đáng yêu đó!” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói.
Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng, tiếp tục uống sữa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tĩ Thành đưa tay xoa đầu vợ mình một cái, biết là Vợ chịu thiệt cho nên đống tiền lì xì kia đều cho cô hết.
“Một lát nữa để chồng đưa em một bao lì xì thật dày!” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Dù sao việc con trai mình được nhiều người yêu thích vẫn khiến anh cảm thấy vui vẻ. Tuy là thằng nhóc kia rất không có tiền đồ mà bám dính ông ngoại của nó, khiến người làm ba như anh thật không thể chịu nổi.
Sở Lạc Nhất hài lòng, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười tươi rói.
Lúc này An Hinh Duyệt đang gọt hoa quả cho ông bà của mình. Sở Lạc Ninh xuống lầu rồi liền ngồi xuống bên cạnh cô. An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Sở Lạc Ninh vươn tay muốn nhận lấy việc nhưng lại bị An Hinh Duyệt tránh đi.
An Hinh Duyệt thấp giọng nói: “Ông bà của em sẽ không ăn hoa quả mà anh gọt, đừng để lát nữa lại khiến tất cả mọi người khó xử.” An Hinh Duyệt nói xong, Sở Lạc Ninh chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt.
Bởi vì những lời của An Hinh Duyệt nói là thật.
Lúc này hai ông bà An vẫn còn nói cười, nhưng lúc anh vừa đi xuống thì đúng là hai ông bà đã thoáng thay đổi sắc mặt thật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com