Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-447
Chương 447: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[16]
Anh sợ mình sẽ trút cơn giận này lên đầu Sở Lạc Nhất, cho nên anh lựa chọn hôm nay không nói chuyện với Sở Lạc Nhất, sợ khiến chuyện này hỏng bét hơn.
Sở Lạc Nhất tính tình độc lập như thể hoàn toàn không cần đến anh, cho dù không có anh, cô và con trai cũng có thể sống rất tốt.
Dù cho cảm giác này sắp ép anh phát điên, anh làm sao có3thể không tức giận được chứ. Sở Lạc Nhất chuẩn bị đơn hàng chuyển phát nhanh xong, căn nhà bỗng chốc trống đi rất nhiều, chăn gối với đồ dùng nhà bếp gì đó, Sở Lạc Nhất không mang đi, mà còn định ngày mai đem giặt rửa toàn bộ, giao cho chị dâu bên cạnh, đợi người mới đến, để lại cho họ dùng.
Khi Sở Lạc Nhất đến chỗ hậu cần để trả nhà, cô được0thông báo Lữ đoàn phó Cố đã gọi điện thoại tới, chị dâu không cần chạy một vòng như vậy, thuận miệng còn khen Sở Lạc Nhất một hồi. Trên đường về, Sở Lạc Nhất cứ nghĩ mãi, có phải mình làm Cố Tỉ Thành tổn thương rồi không, chuyện nhỏ nhặt này mà anh cũng giúp cô làm trước, là vì muốn giúp cô trong khả năng có thể
Có lẽ, cô nên nghĩ lại cho cẩn5thận, việc mình thấu tình đạt lý như vậy có thực sự tốt không?
Mà trong khách sạn, An Hinh Duyệt đợi đến khi Sở Lạc Ninh quay về đã là chín giờ tối, quả nhiên anh còn dẫn theo Tổng Minh Phong bị thương quay về. An Hinh Duyệt đã chuẩn bị sẵn hộp y tế, thấy họ quay về, vội vàng giao cho Sở Lạc Ninh. Trên người Sở Lạc Ninh cũng có máu, nhưng là4bị dính từ người khác, anh không hề bị thương. “Em đi nghỉ trước đi, chỗ này cứ để anh.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, tỏ ý bảo An Hinh Duyệt đi ngủ. An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, biết lúc này anh cũng không cần mình, cho nên cô gật đầu rồi vào phòng ngủ.
Sở Lạc Ninh đặt hộp thuốc trước mặt Tổng Minh Phong, sau đó đứng dậy đi rót nước, nhưng lại phát hiện9ra trên bàn có không ít đồ ăn, có cả bữa tối và sữa.
Bàn tay đang rót nước của Sở Lạc Ninh đột ngột khựng lại, trong lòng thấp thỏm, cảm giác có vài chuyện hình như không đúng lắm. Chiều nay hình như anh đi vội quá, không kịp nói gì với An Hinh Duyệt.
Sở Lạc Ninh thẩm mắng mình một tiếng, nhưng vẫn không buồn biến sắc, đặt cốc nước trong tay xuống trước mặt Tổng Minh Phong, “Tại sao phải đi gây sự với mấy người kia?” “Tôi đi rồi, họ sẽ không nương tay với các anh em của tôi.” Tống Minh Phong trầm giọng nói, “Cho nên, xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh.” Tổng Minh Phong cuối cùng cũng không còn đề phòng với Sở Lạc Ninh như trước, mà thẳng thắn nói ra.
Cậu ta không thể đi được, bởi vì đám anh em của cậu ta vẫn còn ở đây. Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh cậu ta, chỉ muốn chửi thề, ông đây vì cứu cậu mà đắc tội với cả vợ con, giờ cậu nói với ông đây là cậu không muốn đi?
Đúng thật là...
Sở Lạc Ninh vuốt mặt một cái, “Ý của cậu là, nếu anh em của cậu an toàn hết, cậu có thể đi cùng tôi?”
Tổng Minh Phong nhíu mày, không biết tại sao Sở Lạc Ninh kiên trì như vậy.
“Tôi không tốt như anh nghĩ đâu.” Tổng Minh Phong chỉ muốn Sở Lạc Ninh bỏ cuộc.
“Cái con khỉ, tốt hay không ông đây tự biết.” Sở Lạc Ninh nói rồi cầm điện thoại trên bàn lên, gọi một cuộc, “Lão Thiệu, là em, ngày mai em lại cho anh thêm cơ hội nữa.” “Cái của khỉ, Sở này, tôi nói cho cậu biết, cơ hội của cậu đếch phải thứ tốt đẹp gì hết.” Thiệu Bác cười lạnh, “Cậu nói đi, cái gì đây?” Sở Lạc Ninh cười giễu, người đàn ông miệng lưỡi chua ngoa lòng dạ mềm yếu này, anh biết ngay sẽ như thế mà.
Thương lượng xong kế hoạch ngày mai với lão Thiệu, Sở Lạc Ninh mới bảo Tổng Minh Phong sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, “Chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cậu, nhưng một khi chuyện này giải quyết xong, cậu phải lập tức đi theo tôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Anh sợ mình sẽ trút cơn giận này lên đầu Sở Lạc Nhất, cho nên anh lựa chọn hôm nay không nói chuyện với Sở Lạc Nhất, sợ khiến chuyện này hỏng bét hơn.
Sở Lạc Nhất tính tình độc lập như thể hoàn toàn không cần đến anh, cho dù không có anh, cô và con trai cũng có thể sống rất tốt.
Dù cho cảm giác này sắp ép anh phát điên, anh làm sao có3thể không tức giận được chứ. Sở Lạc Nhất chuẩn bị đơn hàng chuyển phát nhanh xong, căn nhà bỗng chốc trống đi rất nhiều, chăn gối với đồ dùng nhà bếp gì đó, Sở Lạc Nhất không mang đi, mà còn định ngày mai đem giặt rửa toàn bộ, giao cho chị dâu bên cạnh, đợi người mới đến, để lại cho họ dùng.
Khi Sở Lạc Nhất đến chỗ hậu cần để trả nhà, cô được0thông báo Lữ đoàn phó Cố đã gọi điện thoại tới, chị dâu không cần chạy một vòng như vậy, thuận miệng còn khen Sở Lạc Nhất một hồi. Trên đường về, Sở Lạc Nhất cứ nghĩ mãi, có phải mình làm Cố Tỉ Thành tổn thương rồi không, chuyện nhỏ nhặt này mà anh cũng giúp cô làm trước, là vì muốn giúp cô trong khả năng có thể
Có lẽ, cô nên nghĩ lại cho cẩn5thận, việc mình thấu tình đạt lý như vậy có thực sự tốt không?
Mà trong khách sạn, An Hinh Duyệt đợi đến khi Sở Lạc Ninh quay về đã là chín giờ tối, quả nhiên anh còn dẫn theo Tổng Minh Phong bị thương quay về. An Hinh Duyệt đã chuẩn bị sẵn hộp y tế, thấy họ quay về, vội vàng giao cho Sở Lạc Ninh. Trên người Sở Lạc Ninh cũng có máu, nhưng là4bị dính từ người khác, anh không hề bị thương. “Em đi nghỉ trước đi, chỗ này cứ để anh.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, tỏ ý bảo An Hinh Duyệt đi ngủ. An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, biết lúc này anh cũng không cần mình, cho nên cô gật đầu rồi vào phòng ngủ.
Sở Lạc Ninh đặt hộp thuốc trước mặt Tổng Minh Phong, sau đó đứng dậy đi rót nước, nhưng lại phát hiện9ra trên bàn có không ít đồ ăn, có cả bữa tối và sữa.
Bàn tay đang rót nước của Sở Lạc Ninh đột ngột khựng lại, trong lòng thấp thỏm, cảm giác có vài chuyện hình như không đúng lắm. Chiều nay hình như anh đi vội quá, không kịp nói gì với An Hinh Duyệt.
Sở Lạc Ninh thẩm mắng mình một tiếng, nhưng vẫn không buồn biến sắc, đặt cốc nước trong tay xuống trước mặt Tổng Minh Phong, “Tại sao phải đi gây sự với mấy người kia?” “Tôi đi rồi, họ sẽ không nương tay với các anh em của tôi.” Tống Minh Phong trầm giọng nói, “Cho nên, xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh.” Tổng Minh Phong cuối cùng cũng không còn đề phòng với Sở Lạc Ninh như trước, mà thẳng thắn nói ra.
Cậu ta không thể đi được, bởi vì đám anh em của cậu ta vẫn còn ở đây. Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh cậu ta, chỉ muốn chửi thề, ông đây vì cứu cậu mà đắc tội với cả vợ con, giờ cậu nói với ông đây là cậu không muốn đi?
Đúng thật là...
Sở Lạc Ninh vuốt mặt một cái, “Ý của cậu là, nếu anh em của cậu an toàn hết, cậu có thể đi cùng tôi?”
Tổng Minh Phong nhíu mày, không biết tại sao Sở Lạc Ninh kiên trì như vậy.
“Tôi không tốt như anh nghĩ đâu.” Tổng Minh Phong chỉ muốn Sở Lạc Ninh bỏ cuộc.
“Cái con khỉ, tốt hay không ông đây tự biết.” Sở Lạc Ninh nói rồi cầm điện thoại trên bàn lên, gọi một cuộc, “Lão Thiệu, là em, ngày mai em lại cho anh thêm cơ hội nữa.” “Cái của khỉ, Sở này, tôi nói cho cậu biết, cơ hội của cậu đếch phải thứ tốt đẹp gì hết.” Thiệu Bác cười lạnh, “Cậu nói đi, cái gì đây?” Sở Lạc Ninh cười giễu, người đàn ông miệng lưỡi chua ngoa lòng dạ mềm yếu này, anh biết ngay sẽ như thế mà.
Thương lượng xong kế hoạch ngày mai với lão Thiệu, Sở Lạc Ninh mới bảo Tổng Minh Phong sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, “Chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cậu, nhưng một khi chuyện này giải quyết xong, cậu phải lập tức đi theo tôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com