Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-448
Chương 448: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[17]
“Được.” Lần này Tống Minh Phong không cự nữ nhiều mà đồng ý thẳng luôn. Cái cậu ta mong muốn chỉ là anh em của mình được an toàn.
Sở Lạc Ninh nhìn Tống Minh Phong rời đi, anh day day trán mình, sau đó mới rón rén đi về phía phòng ngủ.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Thấy người nào đó đang nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ, anh liền cẩn thận khép cửa lại,3sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Lần này lớn chuyện rồi, anh phải nghĩ cách xem làm thế nào để dỗ vợ mình mới được.
Thật ra khoảnh khắc ấy Sở Lạc Ninh thật sự không nhớ đến chuyện báo cho An Hinh Duyệt một tiếng. Dù sao mấy chuyện như thế này, anh cứ nghĩ cho dù anh không nói thì cô vẫn hiểu được cơ.
Sở Lạc Ninh tắm rửa xong rồi mới quay lại phòng ngủ. Anh0cẩn thận vén chăn lên nhưng lại phát hiện ra An Hinh Duyệt dịch xa khỏi mình một chút.
Lần này Sở Lạc Ninh thật sự không kiêng dè gì nữa, động tác nằm xuống giường của anh mạnh đến nỗi như thể sợ An Hinh Duyệt không tỉnh lại.
An Hinh Duyệt vẫn quay lưng về phía anh.
“Vợ à, dạo này anh cảm thấy tính tình của em có hơi nóng nảy đấy.” Sở Lạc Ninh không sợ chết mà5làm lớn chuyện lên.
An Hinh Duyệt: “...” Cô nhịn, không thèm chấp nhặt với cái tên này. Sở Lạc Ninh thấy cô không nói gì liên nghiêng người nhìn bóng lưng của cô: “Vợ à, anh sai rồi, về sau dù anh có đi đâu cũng báo cáo với em trước một câu được không? Hôm nay anh vội quá cho nên...” “Cho nên người lính mà anh cần vĩnh viễn quan trọng hơn em. Nếu lính của anh4quan trọng như vậy anh còn lấy vợ làm cái gì?” An Hinh Duyệt đột nhiên bật dậy rồi lớn tiếng chất vấn.
An Hinh Duyệt cảm thấy nếu cô không làm ầm ĩ một trận với Sở Lạc Ninh thì chuyện này sẽ không bao giờ xong được.
Tình địch lớn nhất của An Hinh Duyệt chính là cái đám lính giỏi kia, thật nực cười biết mấy.
Sở Lạc Ninh hoàn toàn không ngờ được An Hinh Duyệt lại đột9nhiên giận dữ đến thế, cho nên lúc cô ngồi dậy anh cũng lập tức ngồi dậy theo. Anh vỗ vỗ lưng cô, lầm bầm hoàn toàn không biết nên an ủi cô thế nào.
Sở Lạc Ninh thấy cô lại nằm xuống. Anh chớp hai mắt rồi vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của An Hinh Duyệt: “Bác sĩ nói em không thể kích động được, không tốt cho con đâu.”
An Hinh Duyệt không lên tiếng.
“Anh biết em không thích anh như vậy. Có nhiều lúc quả thật anh không để ý đến suy nghĩ của em.” Sở Lạc Ninh tiếp tục tìm kiếm lỗi lầm của mình: “Anh thấy lính mới, lính có năng lực là anh đều muốn giành về trong tay mình một cách biển thái, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thương em. Trong lòng anh, không gì có thể thay thế được vị trí của em.”
An Hinh Duyệt vẫn im lặng.
Sở Lạc Ninh từ từ nằm xuống rồi nghiêng người nằm phía sau cô. Sở Lạc Ninh dường như có chút thất thần, ngay cả ánh mắt cũng không còn tiêu cự nữa. Anh nhìn lưng của An Hinh Duyệt rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó: “Vợ giận thật đấy à?”
“Đừng đụng vào em!” An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra rồi tiếp tục ngủ.
Sở Lạc Ninh khe khẽ thở dài, động tác vỗ nhẹ lên vai cô đổi thành động tác ôm. Anh ôm trọn cô vào trong lồng ngực của mình: “Vợ, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói. Thật ra cô cũng không quá giận anh, chỉ là cô không muốn tha thứ cho anh dễ dàng quá thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Được.” Lần này Tống Minh Phong không cự nữ nhiều mà đồng ý thẳng luôn. Cái cậu ta mong muốn chỉ là anh em của mình được an toàn.
Sở Lạc Ninh nhìn Tống Minh Phong rời đi, anh day day trán mình, sau đó mới rón rén đi về phía phòng ngủ.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Thấy người nào đó đang nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ, anh liền cẩn thận khép cửa lại,3sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Lần này lớn chuyện rồi, anh phải nghĩ cách xem làm thế nào để dỗ vợ mình mới được.
Thật ra khoảnh khắc ấy Sở Lạc Ninh thật sự không nhớ đến chuyện báo cho An Hinh Duyệt một tiếng. Dù sao mấy chuyện như thế này, anh cứ nghĩ cho dù anh không nói thì cô vẫn hiểu được cơ.
Sở Lạc Ninh tắm rửa xong rồi mới quay lại phòng ngủ. Anh0cẩn thận vén chăn lên nhưng lại phát hiện ra An Hinh Duyệt dịch xa khỏi mình một chút.
Lần này Sở Lạc Ninh thật sự không kiêng dè gì nữa, động tác nằm xuống giường của anh mạnh đến nỗi như thể sợ An Hinh Duyệt không tỉnh lại.
An Hinh Duyệt vẫn quay lưng về phía anh.
“Vợ à, dạo này anh cảm thấy tính tình của em có hơi nóng nảy đấy.” Sở Lạc Ninh không sợ chết mà5làm lớn chuyện lên.
An Hinh Duyệt: “...” Cô nhịn, không thèm chấp nhặt với cái tên này. Sở Lạc Ninh thấy cô không nói gì liên nghiêng người nhìn bóng lưng của cô: “Vợ à, anh sai rồi, về sau dù anh có đi đâu cũng báo cáo với em trước một câu được không? Hôm nay anh vội quá cho nên...” “Cho nên người lính mà anh cần vĩnh viễn quan trọng hơn em. Nếu lính của anh4quan trọng như vậy anh còn lấy vợ làm cái gì?” An Hinh Duyệt đột nhiên bật dậy rồi lớn tiếng chất vấn.
An Hinh Duyệt cảm thấy nếu cô không làm ầm ĩ một trận với Sở Lạc Ninh thì chuyện này sẽ không bao giờ xong được.
Tình địch lớn nhất của An Hinh Duyệt chính là cái đám lính giỏi kia, thật nực cười biết mấy.
Sở Lạc Ninh hoàn toàn không ngờ được An Hinh Duyệt lại đột9nhiên giận dữ đến thế, cho nên lúc cô ngồi dậy anh cũng lập tức ngồi dậy theo. Anh vỗ vỗ lưng cô, lầm bầm hoàn toàn không biết nên an ủi cô thế nào.
Sở Lạc Ninh thấy cô lại nằm xuống. Anh chớp hai mắt rồi vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của An Hinh Duyệt: “Bác sĩ nói em không thể kích động được, không tốt cho con đâu.”
An Hinh Duyệt không lên tiếng.
“Anh biết em không thích anh như vậy. Có nhiều lúc quả thật anh không để ý đến suy nghĩ của em.” Sở Lạc Ninh tiếp tục tìm kiếm lỗi lầm của mình: “Anh thấy lính mới, lính có năng lực là anh đều muốn giành về trong tay mình một cách biển thái, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thương em. Trong lòng anh, không gì có thể thay thế được vị trí của em.”
An Hinh Duyệt vẫn im lặng.
Sở Lạc Ninh từ từ nằm xuống rồi nghiêng người nằm phía sau cô. Sở Lạc Ninh dường như có chút thất thần, ngay cả ánh mắt cũng không còn tiêu cự nữa. Anh nhìn lưng của An Hinh Duyệt rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó: “Vợ giận thật đấy à?”
“Đừng đụng vào em!” An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra rồi tiếp tục ngủ.
Sở Lạc Ninh khe khẽ thở dài, động tác vỗ nhẹ lên vai cô đổi thành động tác ôm. Anh ôm trọn cô vào trong lồng ngực của mình: “Vợ, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói. Thật ra cô cũng không quá giận anh, chỉ là cô không muốn tha thứ cho anh dễ dàng quá thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook