Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-458
Chương 458: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [27]
Sở Lạc Ninh: “...”
Sao anh lại cảm thấy từ lúc đến đây, chỗ này trở thành sân khấu của vợ anh, còn anh thì chẳng còn tích sự gì nữa thế nhỉ?
Sau khi An Hinh Duyệt3đi nói chuyện với Sư đoàn trưởng, Sở Lạc Ninh đi tìm người cùng với Đoàn trưởng Diệp.
“Sao hả, thấy vợ có thành tích còn cao hơn mình, trong lòng khó chịu hả?” Đoàn trưởng Diệp mở0miệng cười hỏi.
“Bản lĩnh của vợ tôi đều do tôi dạy, có gì mà khó chịu, chỉ giống như kiểu con gái bỗng dưng đã lớn thôi, anh không hiểu được đâu.” “Con gái?” Đoàn trưởng Diệp5cười một tiếng, “Sao cậu có thể thốt ra được câu này nhỉ.” Sở Lạc Ninh chỉ cười không nói.
“Nhưng thật lòng mà nói, tôi vẫn còn nhớ đợt diễn tập quân sự lần trước, chuỗi chiến4thuật tâm lý của em dâu đúng là quá đỉnh.” Đoàn trưởng Diệp thật lòng nói.
Sở Lạc Ninh không thể phản đối. Ở trên chiến trường, An Hinh Duyệt quả thực có lúc sẽ khiến anh phải9nhìn với cặp mắt khác, sự trưởng thành tận mắt anh đã được chứng kiến.
Hai người đi đến thao trường, lúc này tất cả vẫn còn đang luyện tập. “Cậu không nghĩ đến chuyện cả hai đều mặc bộ quân trang này, chẳng lẽ không có xung đột gì sao?” Đoàn trưởng Diệp mở miệng hỏi. Sở Lạc Ninh không kìm được mà cảm thán, thực sự muốn nói, anh đoán tài thật, bọn tôi vừa mới xung đột xong. “Xung đột là lẽ tất nhiên, giải quyết được chẳng phải là xong sao.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn Phương Hàng đang luyện tập phía xa.
Tuổi tác của Phương Hàng cũng không lớn, cậu lính này mới gia nhập quân ngũ được một năm, còn một năm nữa sẽ xuất ngũ.
Cũng giống như Ăng-Ten Nhỏ năm đó, chỉ nghĩ đến việc làm lính hai năm.
Đoàn trưởng Diệp nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn đến Phương Hàng liền sửng sốt một chút, “Cậu ta? Một năm rồi đến bước nghiêm còn không được.”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, sau đó nói: “Cho nên vứt cho các anh đúng là làm thui chột một nhân tài.”
Vừa nói xong, Sở Lạc Ninh đã bị Đoàn trưởng Diệp đấm cho một cái. Anh bật cười, tiếp tục nhìn về hướng lúc nãy. “Cho nên cậu vẫn muốn quay về đội đặc chiến đúng không, trung đội ba của cậu là do cậu tự tay chặt bỏ chứ gì. cả cái đám đó đều không phải người cậu chọn vào.” “Có một số chuyện không thể nói toạc ra như thế đâu.” Sở Lạc Ninh cười qua loa nói.
“Lão Sở này, tôi biết cậu làm việc cẩn thận, nhưng cậu như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người đấy.” Đoàn trưởng Diệp nghiêm túc nói. “Tôi có thể để lại cho quốc gia một đội ngũ tốt là đủ rồi.” Sở Lạc Ninh mỉm cười nhìn Đoàn trưởng Diệp.
“Bọn họ bảo lúc cậu tuyển binh chẳng khác nào kẻ điên, bây giờ thì tôi tin rồi.” Đoàn trưởng Diệp cười, “Cậu ở đây xem đi, tôi đi làm việc đã.”
“Được.” Sở Lạc Ninh phất tay tiễn Đoàn trưởng Diệp, sau đó tiếp tục nhìn cậu chàng bước nghiệm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Bữa trưa cũng dùng ở nhà ăn của quân doanh, thức ăn khá ngon, trong lúc ăn cơm Sở Lạc Ninh vẫn tìm thứ gì đó. An Hinh Duyệt thầm cảm thấy đau lòng cho đơn vị này, có thể lần này Sở Lạc Ninh không chỉ dẫn một người đi rồi. “Buổi sáng em nói chuyện gì với Sư đoàn trưởng thế?” Cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt sắp xếp lại từ ngữ một lúc, sau đó mới nói: “Đơn giản là về chuyện kế hoạch huấn luyện thôi, ý của ông ấy cũng giống anh. Ông ấy còn định tổ chức một buổi diễn tập nhỏ như bên đội đặc chiến nữa.” “Sau đó em phải theo suốt toàn bộ quá trình?” Sở Lạc Ninh vừa nghe đã lập tức bác bỏ, “Vậy không được, giờ thân thể em thế nào em không biết à.”
An Hinh Duyệt thấy Sở Lạc Ninh kích động, cười tít mắt nói: “Đoàn trưởng Sở, trên thế giới này có một thứ gọi là camera giám sát, có một gian phòng gọi là phòng chỉ huy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh: “...”
Sao anh lại cảm thấy từ lúc đến đây, chỗ này trở thành sân khấu của vợ anh, còn anh thì chẳng còn tích sự gì nữa thế nhỉ?
Sau khi An Hinh Duyệt3đi nói chuyện với Sư đoàn trưởng, Sở Lạc Ninh đi tìm người cùng với Đoàn trưởng Diệp.
“Sao hả, thấy vợ có thành tích còn cao hơn mình, trong lòng khó chịu hả?” Đoàn trưởng Diệp mở0miệng cười hỏi.
“Bản lĩnh của vợ tôi đều do tôi dạy, có gì mà khó chịu, chỉ giống như kiểu con gái bỗng dưng đã lớn thôi, anh không hiểu được đâu.” “Con gái?” Đoàn trưởng Diệp5cười một tiếng, “Sao cậu có thể thốt ra được câu này nhỉ.” Sở Lạc Ninh chỉ cười không nói.
“Nhưng thật lòng mà nói, tôi vẫn còn nhớ đợt diễn tập quân sự lần trước, chuỗi chiến4thuật tâm lý của em dâu đúng là quá đỉnh.” Đoàn trưởng Diệp thật lòng nói.
Sở Lạc Ninh không thể phản đối. Ở trên chiến trường, An Hinh Duyệt quả thực có lúc sẽ khiến anh phải9nhìn với cặp mắt khác, sự trưởng thành tận mắt anh đã được chứng kiến.
Hai người đi đến thao trường, lúc này tất cả vẫn còn đang luyện tập. “Cậu không nghĩ đến chuyện cả hai đều mặc bộ quân trang này, chẳng lẽ không có xung đột gì sao?” Đoàn trưởng Diệp mở miệng hỏi. Sở Lạc Ninh không kìm được mà cảm thán, thực sự muốn nói, anh đoán tài thật, bọn tôi vừa mới xung đột xong. “Xung đột là lẽ tất nhiên, giải quyết được chẳng phải là xong sao.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn Phương Hàng đang luyện tập phía xa.
Tuổi tác của Phương Hàng cũng không lớn, cậu lính này mới gia nhập quân ngũ được một năm, còn một năm nữa sẽ xuất ngũ.
Cũng giống như Ăng-Ten Nhỏ năm đó, chỉ nghĩ đến việc làm lính hai năm.
Đoàn trưởng Diệp nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn đến Phương Hàng liền sửng sốt một chút, “Cậu ta? Một năm rồi đến bước nghiêm còn không được.”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, sau đó nói: “Cho nên vứt cho các anh đúng là làm thui chột một nhân tài.”
Vừa nói xong, Sở Lạc Ninh đã bị Đoàn trưởng Diệp đấm cho một cái. Anh bật cười, tiếp tục nhìn về hướng lúc nãy. “Cho nên cậu vẫn muốn quay về đội đặc chiến đúng không, trung đội ba của cậu là do cậu tự tay chặt bỏ chứ gì. cả cái đám đó đều không phải người cậu chọn vào.” “Có một số chuyện không thể nói toạc ra như thế đâu.” Sở Lạc Ninh cười qua loa nói.
“Lão Sở này, tôi biết cậu làm việc cẩn thận, nhưng cậu như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người đấy.” Đoàn trưởng Diệp nghiêm túc nói. “Tôi có thể để lại cho quốc gia một đội ngũ tốt là đủ rồi.” Sở Lạc Ninh mỉm cười nhìn Đoàn trưởng Diệp.
“Bọn họ bảo lúc cậu tuyển binh chẳng khác nào kẻ điên, bây giờ thì tôi tin rồi.” Đoàn trưởng Diệp cười, “Cậu ở đây xem đi, tôi đi làm việc đã.”
“Được.” Sở Lạc Ninh phất tay tiễn Đoàn trưởng Diệp, sau đó tiếp tục nhìn cậu chàng bước nghiệm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Bữa trưa cũng dùng ở nhà ăn của quân doanh, thức ăn khá ngon, trong lúc ăn cơm Sở Lạc Ninh vẫn tìm thứ gì đó. An Hinh Duyệt thầm cảm thấy đau lòng cho đơn vị này, có thể lần này Sở Lạc Ninh không chỉ dẫn một người đi rồi. “Buổi sáng em nói chuyện gì với Sư đoàn trưởng thế?” Cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt sắp xếp lại từ ngữ một lúc, sau đó mới nói: “Đơn giản là về chuyện kế hoạch huấn luyện thôi, ý của ông ấy cũng giống anh. Ông ấy còn định tổ chức một buổi diễn tập nhỏ như bên đội đặc chiến nữa.” “Sau đó em phải theo suốt toàn bộ quá trình?” Sở Lạc Ninh vừa nghe đã lập tức bác bỏ, “Vậy không được, giờ thân thể em thế nào em không biết à.”
An Hinh Duyệt thấy Sở Lạc Ninh kích động, cười tít mắt nói: “Đoàn trưởng Sở, trên thế giới này có một thứ gọi là camera giám sát, có một gian phòng gọi là phòng chỉ huy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook