Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-461
Chương 461: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [30]
Lạc Ninh: “...”
“Dù sao em cũng đã nói mọi chuyện với anh rồi, muốn làm thế nào là chuyện của anh, chuyện em phải làm là khiến người ta nhả người cho anh thôi.” An Hinh Duyệt vỗ vỗ mặt3Sở Lạc Ninh, cười tít mắt nói, “Em tốt với anh không.”
“Tốt, tốt muốn chết.” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, ôm An Hinh Duyệt đứng phắt dậy, sau đó đặt cô lên giường, chống lên người cô0hồn, “Bao giờ mới qua ba tháng nhỉ?”
Anh có chút hối hận khi có con sớm như vậy, hai người vừa mới ở bên nhau, còn chưa kịp hưởng thụ thể giới của hai người.
An Hinh Duyệt ôm đầu anh,5nhìn bộ dạng ấm ức kia liền hôn nhẹ một cái lên môi anh: “Chẳng phải tại anh cứ nôn nóng muốn có con đấy sao?” Sở Lạc Ninh buồn bực thì thầm nói câu gì đó bên tai An4Hinh Duyệt, sau đó xoay người lan sang bên cạnh An Hinh Duyệt, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. “Anh nhận ra anh và thằng nhóc kia có sự cách biệt tuổi tác.”
An Hinh Duyệt nghiêng người nép vào9bên cạnh anh, vươn tay chọc chọc lên ngực anh: “Không phải lúc nào anh cũng tự xưng là vĩnh viễn tuổi mười tám à?” Sở Lạc Ninh liếc xéo vợ mình một cái, suy nghĩ một lúc lại ngồi dậy, “Không được, anh nghĩ hôm nay anh phải mời thằng nhóc kia ăn một bữa cơm.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh xuống giường, thấy anh quay lại, sau đó nâng mặt của cô ra sức hôn một cái, “Tối anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em, anh đi nhé.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh cẩm áo khoác đi, tạm được, lần này còn nhớ đến chuyện báo với cô một tiếng, vậy thôi không giận nữa.
Sở Lạc Ninh đi rồi, An Hinh Duyệt mới thò tay với lấy di động, sau đó nhìn thấy bài đăng của Sở Lạc Nhất, là bức ảnh chuyển nhà mới, cũng chính là căn nhà mà thành phố nào cũng có của cậu chủ Cổ.
[Kẹo bông gòn: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em hết dỗi rồi à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên là rồi, làm gì có chuyện gì mà tiểu tiên nữ đây không giải quyết được.]
[Kẹo bông gòn: Chậc chậc chậc, tự tin thật.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, hôm qua anh ấy đã về rồi, tôi lại đi.]
[Kẹo bông gòn: ...] [Kẹo bông gòn: Rảnh gớm nhỉ?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị với anh em thế nào rồi?]
[Kẹo bông gòn: Ổn lắm, bọn chị nói chuyện cởi mở rồi, từ từ thích ứng thôi. Chị muốn đi theo bước chân của anh ấy, anh ấy cũng biết phải dừng lại để chờ chị.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế mới phải chứ.]
[Kẹo bông gòn: 1.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị có biết tại sao em và chị Niệm Niệm chưa bao giờ cãi nhau với bọn họ không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nuôi một đứa trẻ con đã đủ phát điên rồi, làm gì còn thời gian cãi nhau với bọn họ nữa.]
[Kẹo bông gòn: Cái này thì Niệm Niệm kể với chị rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhà bọn họ còn điên hơn nhiều, bé con kia mà điên lên thì vô pháp vô thiên luôn.]
[Kẹo bông gòn: Anh Húc Ninh già rồi mới có con mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, nói hay lắm, lát nữa phải nhắn cho chị Niệm Niệm.] [Kẹo bông gòn: ..] [Kẹo bông gòn: Em thay đổi rồi, không còn là tiểu tiên nữ trước kia nữa rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, không, em mãi mãi là tiểu tiên nữ của chị mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị với anh em không có chuyện gì thì em có thể yên tâm được rồi, em còn tưởng lần này sau khi hai người chấm dứt, cháu em sẽ thành trẻ mồ côi cha cơ.]
[Kẹo bông gòn: ..] [Kẹo bông gòn: Đâu, đâu có nghiêm trọng như vậy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật sự là nghiêm trọng như vậy đấy, ha ha...]
An Hinh Duyệt và Sở Lạc Nhất nói chuyện xong, suy nghĩ một lúc vẫn đứng dậy mặc đồ đi ra ngoài, cô muốn xem xem rốt cuộc Sở Lạc Ninh nói chuyện với Phương Hàng thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lạc Ninh: “...”
“Dù sao em cũng đã nói mọi chuyện với anh rồi, muốn làm thế nào là chuyện của anh, chuyện em phải làm là khiến người ta nhả người cho anh thôi.” An Hinh Duyệt vỗ vỗ mặt3Sở Lạc Ninh, cười tít mắt nói, “Em tốt với anh không.”
“Tốt, tốt muốn chết.” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, ôm An Hinh Duyệt đứng phắt dậy, sau đó đặt cô lên giường, chống lên người cô0hồn, “Bao giờ mới qua ba tháng nhỉ?”
Anh có chút hối hận khi có con sớm như vậy, hai người vừa mới ở bên nhau, còn chưa kịp hưởng thụ thể giới của hai người.
An Hinh Duyệt ôm đầu anh,5nhìn bộ dạng ấm ức kia liền hôn nhẹ một cái lên môi anh: “Chẳng phải tại anh cứ nôn nóng muốn có con đấy sao?” Sở Lạc Ninh buồn bực thì thầm nói câu gì đó bên tai An4Hinh Duyệt, sau đó xoay người lan sang bên cạnh An Hinh Duyệt, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. “Anh nhận ra anh và thằng nhóc kia có sự cách biệt tuổi tác.”
An Hinh Duyệt nghiêng người nép vào9bên cạnh anh, vươn tay chọc chọc lên ngực anh: “Không phải lúc nào anh cũng tự xưng là vĩnh viễn tuổi mười tám à?” Sở Lạc Ninh liếc xéo vợ mình một cái, suy nghĩ một lúc lại ngồi dậy, “Không được, anh nghĩ hôm nay anh phải mời thằng nhóc kia ăn một bữa cơm.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh xuống giường, thấy anh quay lại, sau đó nâng mặt của cô ra sức hôn một cái, “Tối anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em, anh đi nhé.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh cẩm áo khoác đi, tạm được, lần này còn nhớ đến chuyện báo với cô một tiếng, vậy thôi không giận nữa.
Sở Lạc Ninh đi rồi, An Hinh Duyệt mới thò tay với lấy di động, sau đó nhìn thấy bài đăng của Sở Lạc Nhất, là bức ảnh chuyển nhà mới, cũng chính là căn nhà mà thành phố nào cũng có của cậu chủ Cổ.
[Kẹo bông gòn: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em hết dỗi rồi à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên là rồi, làm gì có chuyện gì mà tiểu tiên nữ đây không giải quyết được.]
[Kẹo bông gòn: Chậc chậc chậc, tự tin thật.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, hôm qua anh ấy đã về rồi, tôi lại đi.]
[Kẹo bông gòn: ...] [Kẹo bông gòn: Rảnh gớm nhỉ?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị với anh em thế nào rồi?]
[Kẹo bông gòn: Ổn lắm, bọn chị nói chuyện cởi mở rồi, từ từ thích ứng thôi. Chị muốn đi theo bước chân của anh ấy, anh ấy cũng biết phải dừng lại để chờ chị.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế mới phải chứ.]
[Kẹo bông gòn: 1.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị có biết tại sao em và chị Niệm Niệm chưa bao giờ cãi nhau với bọn họ không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nuôi một đứa trẻ con đã đủ phát điên rồi, làm gì còn thời gian cãi nhau với bọn họ nữa.]
[Kẹo bông gòn: Cái này thì Niệm Niệm kể với chị rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhà bọn họ còn điên hơn nhiều, bé con kia mà điên lên thì vô pháp vô thiên luôn.]
[Kẹo bông gòn: Anh Húc Ninh già rồi mới có con mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, nói hay lắm, lát nữa phải nhắn cho chị Niệm Niệm.] [Kẹo bông gòn: ..] [Kẹo bông gòn: Em thay đổi rồi, không còn là tiểu tiên nữ trước kia nữa rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, không, em mãi mãi là tiểu tiên nữ của chị mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị với anh em không có chuyện gì thì em có thể yên tâm được rồi, em còn tưởng lần này sau khi hai người chấm dứt, cháu em sẽ thành trẻ mồ côi cha cơ.]
[Kẹo bông gòn: ..] [Kẹo bông gòn: Đâu, đâu có nghiêm trọng như vậy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật sự là nghiêm trọng như vậy đấy, ha ha...]
An Hinh Duyệt và Sở Lạc Nhất nói chuyện xong, suy nghĩ một lúc vẫn đứng dậy mặc đồ đi ra ngoài, cô muốn xem xem rốt cuộc Sở Lạc Ninh nói chuyện với Phương Hàng thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com