Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-463
Chương 463: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [32]
An Hinh Duyệt hơi nhếch môi, Sở Lạc Ninh ra hiệu bảo cô nghe máy.
Đoàn trưởng Diệp hẹn cô ngày mai, bởi vì chỉ là một cuộc huấn luyện đối chiến của phân đội nhỏ nhưng cần phải bộc lộ hết được thể năng của từng người cho nên cần khoảng ba ngày. An Hinh Duyệt rất hòa nhã đồng ý hết, sau đó mới cúp máy. “Đám các anh, không ai biết chịu thua thiệt bao giờ.” An Hinh Duyệt cười khẩy một3tiếng, sau đó bỏ di động lên bàn.
Sở Lạc Ninh chỉ cười mà không nói gì.
“Anh cảm thấy anh có gặm được Phương Hàng không?” An Hinh Duyệt vẫn có chút bất an. “Phải gặm được chứ, em phải tin tưởng chồng em.” Sở Lạc Ninh gắp rau cho An Hinh Duyệt, còn cảm nhận được ánh mắt người khác đang nhìn, “Anh thấy lần sau ra khỏi nhà nên bớt mặc quân phục đi thì hơn.” Hôm nay vì đến đơn vị nên0họ mới chuyển sang mặc quân phục, nhưng cái kiểu bị người khác chú ý thế này không hay cho lắm.
An Hinh Duyệt bật cười khanh khách, cô thấy bình thường mà.
“Ngày mai em phải đi theo bọn họ giám sát ba ngày thi đấu đối kháng.” An Hinh Duyệt vừa thở dài vừa nói.
“Ba ngày liền?” Sở Lạc Ninh kêu lên một tiếng, sau đó nói, “Không phải chứ, vụ làm ăn này anh lỗ rồi.”
“Không ngờ em lại là lợi thế khi5làm ăn của anh cơ đấy?” An Hinh Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
“Không đúng, không đúng, chuyện này không thể tính như vậy được.” Sở Lạc Ninh mở miệng nói. “Em giận rồi, rất giận, giận kiểu không thể dỗ được ấy.” An Hinh Duyệt nói, cúi đầu bắt đầu ăn.
Sở Lạc Ninh thiếu chút nữa bị vợ mình chọc cười, vẫn cố nhịn không dám bật cười.
Hai người ăn cơm xong, trời bên ngoài đã hơi sẩm tối.
Sở Lạc4Ninh vươn tay cầm lấy tay của An Hinh Duyệt, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa mà, đừng giận nữa.”
“Giận rồi, giận kiểu không dễ dỗ đâu.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, lại không hề rút tay ra. Vì đang mặc quân phục trên người, Sở Lạc Ninh cũng không tiện ôm ấp vợ mình mà chỉ tiếp tục nắm tay cô đi về. “Không được thì lần này em cứ lôi Phương Hàng đi, còn lại để tự9anh làm.” Sở Lạc Ninh không đành lòng khiến vợ mình đi đâu cũng phải mệt nhọc như vậy.
“Nói như thể anh làm được một mình vậy.” An Hinh Duyệt cười xùy một tiếng, “Em đã nhìn thấu rồi, đám người kia ai cũng là cáo giá cả, sẽ không chịu thua thiệt đầu. Người anh tìm vốn không có gì nổi trội, người ta có thể không thêm chút gì vào à?”
Sở Lạc Ninh ngẫm lại cũng phải, chỉ là tội cho vợ anh, phải theo anh chịu khổ ở đây.
“Nhưng anh lo cho thân thể của em lắm, ba ngày em có chịu được không?” Sở Lạc Ninh nói, nhíu mày nhìn bụng của An Hinh Duyệt.
“Đâu phải ra chiến trường, hơn nữa trong phòng chỉ huy cũng có ghế ngồi mà.” An Hinh Duyệt nói cho anh yên tâm, những người đó đâu phải kẻ ngốc, sao có thể khó chịu vì chuyện Sở Lạc Ninh đến cướp người mà ngấm ngầm gây khó dễ cho cô được.
Nói theo cách của Sở Lạc Ninh, An Hinh Duyệt hiện giờ là cấp bậc quốc bảo, cả quốc gia đều che chở, ai dám để cô gặp chuyện không may, đây là người đầu tiên đưa ra chiến thuật tâm lý để huấn luyện đặc chiển viên, cũng là người đầu tiên được huấn luyện hệ thống.
Cũng có nghĩa là, An Hinh Duyệt hiện giờ còn quý giá hơn cả Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh ngẫm thấy cũng phải, hiện giờ địa vị của anh trong mắt Thủ trưởng đã xuống dốc không phanh, tất cả mọi người giờ đều đang tập trung sự chú ý hết lên An Hinh Duyệt.
Hai người quay lại nhà khách. An Hinh Duyệt hỏi Sở Lạc Ninh vì sao không tới khách sạn.
Sở Lạc Ninh xoa xoa đầu vợ mình, “Vợ à, chúng ta đừng nên kéo thêm thù hận nữa, ngoan ngoãn làm lính nghèo đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt hơi nhếch môi, Sở Lạc Ninh ra hiệu bảo cô nghe máy.
Đoàn trưởng Diệp hẹn cô ngày mai, bởi vì chỉ là một cuộc huấn luyện đối chiến của phân đội nhỏ nhưng cần phải bộc lộ hết được thể năng của từng người cho nên cần khoảng ba ngày. An Hinh Duyệt rất hòa nhã đồng ý hết, sau đó mới cúp máy. “Đám các anh, không ai biết chịu thua thiệt bao giờ.” An Hinh Duyệt cười khẩy một3tiếng, sau đó bỏ di động lên bàn.
Sở Lạc Ninh chỉ cười mà không nói gì.
“Anh cảm thấy anh có gặm được Phương Hàng không?” An Hinh Duyệt vẫn có chút bất an. “Phải gặm được chứ, em phải tin tưởng chồng em.” Sở Lạc Ninh gắp rau cho An Hinh Duyệt, còn cảm nhận được ánh mắt người khác đang nhìn, “Anh thấy lần sau ra khỏi nhà nên bớt mặc quân phục đi thì hơn.” Hôm nay vì đến đơn vị nên0họ mới chuyển sang mặc quân phục, nhưng cái kiểu bị người khác chú ý thế này không hay cho lắm.
An Hinh Duyệt bật cười khanh khách, cô thấy bình thường mà.
“Ngày mai em phải đi theo bọn họ giám sát ba ngày thi đấu đối kháng.” An Hinh Duyệt vừa thở dài vừa nói.
“Ba ngày liền?” Sở Lạc Ninh kêu lên một tiếng, sau đó nói, “Không phải chứ, vụ làm ăn này anh lỗ rồi.”
“Không ngờ em lại là lợi thế khi5làm ăn của anh cơ đấy?” An Hinh Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
“Không đúng, không đúng, chuyện này không thể tính như vậy được.” Sở Lạc Ninh mở miệng nói. “Em giận rồi, rất giận, giận kiểu không thể dỗ được ấy.” An Hinh Duyệt nói, cúi đầu bắt đầu ăn.
Sở Lạc Ninh thiếu chút nữa bị vợ mình chọc cười, vẫn cố nhịn không dám bật cười.
Hai người ăn cơm xong, trời bên ngoài đã hơi sẩm tối.
Sở Lạc4Ninh vươn tay cầm lấy tay của An Hinh Duyệt, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa mà, đừng giận nữa.”
“Giận rồi, giận kiểu không dễ dỗ đâu.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, lại không hề rút tay ra. Vì đang mặc quân phục trên người, Sở Lạc Ninh cũng không tiện ôm ấp vợ mình mà chỉ tiếp tục nắm tay cô đi về. “Không được thì lần này em cứ lôi Phương Hàng đi, còn lại để tự9anh làm.” Sở Lạc Ninh không đành lòng khiến vợ mình đi đâu cũng phải mệt nhọc như vậy.
“Nói như thể anh làm được một mình vậy.” An Hinh Duyệt cười xùy một tiếng, “Em đã nhìn thấu rồi, đám người kia ai cũng là cáo giá cả, sẽ không chịu thua thiệt đầu. Người anh tìm vốn không có gì nổi trội, người ta có thể không thêm chút gì vào à?”
Sở Lạc Ninh ngẫm lại cũng phải, chỉ là tội cho vợ anh, phải theo anh chịu khổ ở đây.
“Nhưng anh lo cho thân thể của em lắm, ba ngày em có chịu được không?” Sở Lạc Ninh nói, nhíu mày nhìn bụng của An Hinh Duyệt.
“Đâu phải ra chiến trường, hơn nữa trong phòng chỉ huy cũng có ghế ngồi mà.” An Hinh Duyệt nói cho anh yên tâm, những người đó đâu phải kẻ ngốc, sao có thể khó chịu vì chuyện Sở Lạc Ninh đến cướp người mà ngấm ngầm gây khó dễ cho cô được.
Nói theo cách của Sở Lạc Ninh, An Hinh Duyệt hiện giờ là cấp bậc quốc bảo, cả quốc gia đều che chở, ai dám để cô gặp chuyện không may, đây là người đầu tiên đưa ra chiến thuật tâm lý để huấn luyện đặc chiển viên, cũng là người đầu tiên được huấn luyện hệ thống.
Cũng có nghĩa là, An Hinh Duyệt hiện giờ còn quý giá hơn cả Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh ngẫm thấy cũng phải, hiện giờ địa vị của anh trong mắt Thủ trưởng đã xuống dốc không phanh, tất cả mọi người giờ đều đang tập trung sự chú ý hết lên An Hinh Duyệt.
Hai người quay lại nhà khách. An Hinh Duyệt hỏi Sở Lạc Ninh vì sao không tới khách sạn.
Sở Lạc Ninh xoa xoa đầu vợ mình, “Vợ à, chúng ta đừng nên kéo thêm thù hận nữa, ngoan ngoãn làm lính nghèo đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook