Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-470
Chương 470: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [39]
Sở Lạc Ninh cứ dựa vào người An Hinh Duyệt, không nói gì, bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không biết phải nói gì cả.
Lời hứa của anh vẫn chưa thực hiện được, nhưng người cần anh thực hiện lời hứa đã không còn nữa, anh phải làm gì đây?
An Hinh Duyệt ở lì trong phòng cùng Sở Lạc Ninh, bên ngoài không cần đến họ. Ngày an táng Thủy Mặc Vân,3trời đổ cơn mưa xuân. Thủy An Lạc đứng lặng trước bia mộ, không chịu rời đi. Sở Ninh Dực cầm ô đứng bên cạnh cô, cũng không khuyên bảo gì. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Chúng ta về thôi.”
Anh nghĩ, chắc mẹ vợ không muốn họ ở đây làm phiền đâu.
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn về tấm ảnh người đàn ông mặc quân phục trên bia mộ0một lần nữa. Lúc cô còn nhỏ luôn thích được tới chỗ ông ngoại chơi nhất, bởi vì từ nhỏ cô đã được ông ngoại cưng nhất, các anh lớn không thể bắt nạt cô.
Nhưng người thương cô nhất đã đi rồi, không bao giờ xuất hiện nữa.
Cố Tỉ Thành một tay cầm ô, một tay ôm cô từ từ rời đi.
Sau khi họ đi rối, Sở Lạc Ninh và Sở Lạc Duy5cũng lục tục rời khỏi đó.
Thủy An Lạc cứ ngồi mãi trước bia mộ, Sở Ninh Dực vẫn luôn ở bên cạnh cô. Sở Ninh Dực ngồi xổm bên cạnh, không để mưa xuân lạnh thấu xương tạt vào người cô. “Em không còn ba nữa rồi, em không còn ba nữa rồi.” Thủy An Lạc cứ luôn miệng lẩm nhẩm như thế.
Sở Ninh Dực dùng một tay ôm vai cô, không nói4gì ngay, chỉ an ủi cảm xúc gần như sụp đổ của cô vậy thôi.
Sở Ninh Dực biết gần đây Thủy An Lạc áp lực như thế nào, mới hôm qua thôi, cô còn cãi nhau với Long Man Ngân trong điện thoại, sau cùng ném vỡ cả điện thoại.
Quan hệ của ba mẹ là cái gai đâm sâu trong lòng cô nhất.
Bây giờ Thủy Mặc Vân đi rồi, cái gai này như9bị ai đó nhổ ra, cô đau, cô không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi đau này, cho nên cô dùng cách sai lầm là chuyển hết toàn bộ cảm giác này lên một người khác khiến cô đau đớn. “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn cả thôi, em vẫn còn anh mà.” Sở Ninh Dực vươn tay ôm cô vào lòng, đặt từng nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Sau hậu sự của Thủy Mặc Vân, Sở Lạc Ninh gần như không ngừng nghỉ mà tiếp tục con đường tìm lính mới. Lần này, An Hinh Duyệt không có nửa lời oán thán mà đồng hành cùng anh, tìm được người thứ ba, người thứ tự... Đây cũng là lần đầu tiên Sở Lạc Ninh biết rằng, nếu An Hinh Duyệt thực sự muốn nói chuyện, hoàn toàn không cần anh phải lên tiếng, có thể nói đến mức người ta hoàn toàn mù mịt mới chịu thả.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Lạc Ninh thấy được một An Hinh Duyệt quả quyết đến vậy. Buổi tối, về đến nơi tiếp đón, Sở Lạc Ninh ôm An Hinh Duyệt, khẽ nói, “Bây giờ anh cảm thấy Bánh Bao Đậu nói rất đúng, anh đang đợi em gây dựng giang sơn cho anh.” An Hinh Duyệt vươn tay nắm lấy bàn tay Sở Lạc Ninh, cô nói với vẻ áy náy, “Nếu như không phải lúc đầu em gây sự với anh, có lẽ...”
“Chuyện ấy không liên quan tới em, không kịp thôi.” Sở Lạc Ninh ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, “Thực sự không đến kịp thôi, cho nên em không cần phải tự trách mình về chuyện này, biết chưa?”
An Hinh Duyệt mím môi không nói gì nữa, nhưng lại tự nhủ trong lòng, bất kể lần này thế nào, cô cũng phải giúp Sở Lạc Ninh lôi được vài người đi. Hai người ăn tạm bữa cơm tối rồi chui ngay vào ổ chăn, tiếp sau đây còn có ba người nữa mà họ phải tìm.
Vì chuyện của mấy ngày nay mà An Hinh Duyệt càng lúc càng gầy đi.
Sở Lạc Ninh sờ cánh tay không mập lên được bao nhiêu mà càng ngày càng gầy của cô, trước kia sao anh không phát hiện ra cô gẩy đến thế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh cứ dựa vào người An Hinh Duyệt, không nói gì, bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không biết phải nói gì cả.
Lời hứa của anh vẫn chưa thực hiện được, nhưng người cần anh thực hiện lời hứa đã không còn nữa, anh phải làm gì đây?
An Hinh Duyệt ở lì trong phòng cùng Sở Lạc Ninh, bên ngoài không cần đến họ. Ngày an táng Thủy Mặc Vân,3trời đổ cơn mưa xuân. Thủy An Lạc đứng lặng trước bia mộ, không chịu rời đi. Sở Ninh Dực cầm ô đứng bên cạnh cô, cũng không khuyên bảo gì. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Chúng ta về thôi.”
Anh nghĩ, chắc mẹ vợ không muốn họ ở đây làm phiền đâu.
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn về tấm ảnh người đàn ông mặc quân phục trên bia mộ0một lần nữa. Lúc cô còn nhỏ luôn thích được tới chỗ ông ngoại chơi nhất, bởi vì từ nhỏ cô đã được ông ngoại cưng nhất, các anh lớn không thể bắt nạt cô.
Nhưng người thương cô nhất đã đi rồi, không bao giờ xuất hiện nữa.
Cố Tỉ Thành một tay cầm ô, một tay ôm cô từ từ rời đi.
Sau khi họ đi rối, Sở Lạc Ninh và Sở Lạc Duy5cũng lục tục rời khỏi đó.
Thủy An Lạc cứ ngồi mãi trước bia mộ, Sở Ninh Dực vẫn luôn ở bên cạnh cô. Sở Ninh Dực ngồi xổm bên cạnh, không để mưa xuân lạnh thấu xương tạt vào người cô. “Em không còn ba nữa rồi, em không còn ba nữa rồi.” Thủy An Lạc cứ luôn miệng lẩm nhẩm như thế.
Sở Ninh Dực dùng một tay ôm vai cô, không nói4gì ngay, chỉ an ủi cảm xúc gần như sụp đổ của cô vậy thôi.
Sở Ninh Dực biết gần đây Thủy An Lạc áp lực như thế nào, mới hôm qua thôi, cô còn cãi nhau với Long Man Ngân trong điện thoại, sau cùng ném vỡ cả điện thoại.
Quan hệ của ba mẹ là cái gai đâm sâu trong lòng cô nhất.
Bây giờ Thủy Mặc Vân đi rồi, cái gai này như9bị ai đó nhổ ra, cô đau, cô không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi đau này, cho nên cô dùng cách sai lầm là chuyển hết toàn bộ cảm giác này lên một người khác khiến cô đau đớn. “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn cả thôi, em vẫn còn anh mà.” Sở Ninh Dực vươn tay ôm cô vào lòng, đặt từng nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Sau hậu sự của Thủy Mặc Vân, Sở Lạc Ninh gần như không ngừng nghỉ mà tiếp tục con đường tìm lính mới. Lần này, An Hinh Duyệt không có nửa lời oán thán mà đồng hành cùng anh, tìm được người thứ ba, người thứ tự... Đây cũng là lần đầu tiên Sở Lạc Ninh biết rằng, nếu An Hinh Duyệt thực sự muốn nói chuyện, hoàn toàn không cần anh phải lên tiếng, có thể nói đến mức người ta hoàn toàn mù mịt mới chịu thả.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Lạc Ninh thấy được một An Hinh Duyệt quả quyết đến vậy. Buổi tối, về đến nơi tiếp đón, Sở Lạc Ninh ôm An Hinh Duyệt, khẽ nói, “Bây giờ anh cảm thấy Bánh Bao Đậu nói rất đúng, anh đang đợi em gây dựng giang sơn cho anh.” An Hinh Duyệt vươn tay nắm lấy bàn tay Sở Lạc Ninh, cô nói với vẻ áy náy, “Nếu như không phải lúc đầu em gây sự với anh, có lẽ...”
“Chuyện ấy không liên quan tới em, không kịp thôi.” Sở Lạc Ninh ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, “Thực sự không đến kịp thôi, cho nên em không cần phải tự trách mình về chuyện này, biết chưa?”
An Hinh Duyệt mím môi không nói gì nữa, nhưng lại tự nhủ trong lòng, bất kể lần này thế nào, cô cũng phải giúp Sở Lạc Ninh lôi được vài người đi. Hai người ăn tạm bữa cơm tối rồi chui ngay vào ổ chăn, tiếp sau đây còn có ba người nữa mà họ phải tìm.
Vì chuyện của mấy ngày nay mà An Hinh Duyệt càng lúc càng gầy đi.
Sở Lạc Ninh sờ cánh tay không mập lên được bao nhiêu mà càng ngày càng gầy của cô, trước kia sao anh không phát hiện ra cô gẩy đến thế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook