Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-479
Chương 479: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[48]
Cố Tỉ Thành khựng lại, bỗng hỏi: “Lúc em mang thai Quỷ Quỷ cũng từng bị bệnh à?] Sở Lạc Nhất siết chặt lấy điện thoại, cuối cùng lại cười giả lả nói: “Thân thể em tốt như vậy, sao có thể ốm đau gì được?”
“Không ốm sao em biết phải chịu đựng?” Cố Tỉ Thành hỏi một câu sắc bén.
Nụ cười trên mặt Sở Lạc Nhất biến mất, “Anh giai à, mình cứ nói chuyện thể này thật chẳng có gì thú vị cả, anh cứ phải ôm khư khư chuyện cũ không chịu buông như thế3à?” “Đó là vì em không chịu nói cho anh biết chuyện gì cả.” “Chuyện đã quá rồi, nói có ý nghĩa gì không?” Tiểu Quỷ Quỷ đang đi đằng trước bỗng quay lại nhìn mẹ đang đột nhiên nổi giận, không biết mẹ làm sao, làm Bảo Bảo sợ rồi.
“Có thể khiến anh càng yêu em hơn.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Thể là bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ thấy rõ được sắc mặt của mẹ mình đang từ tái mét bỗng trở nên tươi tắn hẳn.
Ba đúng là lợi hại thật.
“Cho phép anh yêu em hơn, còn chuyện quá0khứ thì khỏi nhắc lại nữa đi.” Sở Lạc Nhất tốt tính nói, cô tóm lấy con trai đang bước xuống lầu để nhóc không bị ngã.
Cố Tỉ Thành thở dài trong điện thoại, rõ ràng không muốn tiếp tục cái chủ đề suýt làm họ cãi nhau này nữa.
“Thể em đã nghĩ xong chuyện muốn đi đâu chưa?” Cố Tỉ Thành hỏi. “Đi đâu? Em có đi đâu đâu.” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi anh, sắp tới cô cũng không có kế hoạch gì hết mà nhỉ.
Cố Tỉ Thành: “...”
Xuống khỏi cầu thang, Sở Lạc Nhất5buông con trai ra để nhóc tự đi.
“Anh nghĩ sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết.” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói xong liền dập điện thoại. Sở Lạc Nhất: “...” Tại sao lần nào cũng là Cố Tỉ Thành dập điện thoại của cô vậy? Chẳng lẽ không phải là cô nên dập điện thoại của anh sao?
Sao ba con cứ như đàn bà thế?” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói. Tiểu Quỷ Quỷ ngoảnh lại nhìn mẹ mình, nhóc thấy mẹ điên mất rồi, sao ba có thể là4đàn bà được? Sở Lạc Nhất đưa Tiểu Quỷ Quỷ về nhà, vừa vào đến cửa Cố Tỉ Thành đã lại gọi điện tới.
Sở Lạc Nhất vừa thay dép vừa bỏ balo của con trai xuống, “Em nói chị gái này, lần sau chúng ta đừng có cái kiểu đang nói chuyện điện thoại thì dập ngang hông như thế không?”
“Vừa rồi có chút chuyện.” Cố Tỉ Thành buồn bực đáp. “Ồ, lý do này được đấy.” Sở Lạc Nhất phì cười, cô bảo con trai vào nhà rồi đóng cửa lại. Cố Tỉ Thành bị cô làm9cho tức nghẹn, lúc này mới nói: “Về thành phố B Quỷ Quỷ cũng sắp năm tuổi rồi, có thể cho đi học được, như thế tan làm anh có thể đón con, em không cần cứ phải trông coi thằng bé nữa.”
Thật ra trên đường về, Sở Lạc Nhất cũng đã hiểu ra ý anh, chỉ là cô không nói thôi. Giờ thấy anh nói vậy, Sở Lạc Nhất lại càng tin vào suy nghĩ của mình hơn.
“Sao anh còn sốt ruột hơn cả em nữa thế?” Sở Lạc Nhất cười, nhìn con trai đang lôi đồ chơi ra nghịch, “Thật ra em cảm thấy chuyện này em như kiểu bị ép lên Lương Sơn ấy.” “Đúng là ép lên, giờ cả thế giới đều biết một người nhảy từ trên đỉnh kim tự tháp là em xuống sắp quay trở lại rồi.” Cố Tỉ Thành cười lạnh, nhưng nhiều nhất trong anh vẫn là cảm giác tự trách. Nếu không phải năm đó anh xảy ra vấn đề, có lẽ Sở Lạc Nhất cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp riêng của mình.
Vậy mà giờ cô lại phải trèo từng bước lên. Sở Lạc Nhất thở dài, cô nằm xuống sofa, “Trước đó sư phụ có hỏi em bao lâu chưa vẽ một bức vẽ hoàn chỉnh rồi, không ngờ em lại không thể trả lời bà ấy. Mấy chục năm qua bà chưa từng ngừng nghỉ, còn em đã bỏ nó năm năm rồi.”
Cố Tỉ Thành nghe lời cô nói, không khó để nhận ra sự lo âu và hụt hẫng của cô trong đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành khựng lại, bỗng hỏi: “Lúc em mang thai Quỷ Quỷ cũng từng bị bệnh à?] Sở Lạc Nhất siết chặt lấy điện thoại, cuối cùng lại cười giả lả nói: “Thân thể em tốt như vậy, sao có thể ốm đau gì được?”
“Không ốm sao em biết phải chịu đựng?” Cố Tỉ Thành hỏi một câu sắc bén.
Nụ cười trên mặt Sở Lạc Nhất biến mất, “Anh giai à, mình cứ nói chuyện thể này thật chẳng có gì thú vị cả, anh cứ phải ôm khư khư chuyện cũ không chịu buông như thế3à?” “Đó là vì em không chịu nói cho anh biết chuyện gì cả.” “Chuyện đã quá rồi, nói có ý nghĩa gì không?” Tiểu Quỷ Quỷ đang đi đằng trước bỗng quay lại nhìn mẹ đang đột nhiên nổi giận, không biết mẹ làm sao, làm Bảo Bảo sợ rồi.
“Có thể khiến anh càng yêu em hơn.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Thể là bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ thấy rõ được sắc mặt của mẹ mình đang từ tái mét bỗng trở nên tươi tắn hẳn.
Ba đúng là lợi hại thật.
“Cho phép anh yêu em hơn, còn chuyện quá0khứ thì khỏi nhắc lại nữa đi.” Sở Lạc Nhất tốt tính nói, cô tóm lấy con trai đang bước xuống lầu để nhóc không bị ngã.
Cố Tỉ Thành thở dài trong điện thoại, rõ ràng không muốn tiếp tục cái chủ đề suýt làm họ cãi nhau này nữa.
“Thể em đã nghĩ xong chuyện muốn đi đâu chưa?” Cố Tỉ Thành hỏi. “Đi đâu? Em có đi đâu đâu.” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi anh, sắp tới cô cũng không có kế hoạch gì hết mà nhỉ.
Cố Tỉ Thành: “...”
Xuống khỏi cầu thang, Sở Lạc Nhất5buông con trai ra để nhóc tự đi.
“Anh nghĩ sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết.” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói xong liền dập điện thoại. Sở Lạc Nhất: “...” Tại sao lần nào cũng là Cố Tỉ Thành dập điện thoại của cô vậy? Chẳng lẽ không phải là cô nên dập điện thoại của anh sao?
Sao ba con cứ như đàn bà thế?” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói. Tiểu Quỷ Quỷ ngoảnh lại nhìn mẹ mình, nhóc thấy mẹ điên mất rồi, sao ba có thể là4đàn bà được? Sở Lạc Nhất đưa Tiểu Quỷ Quỷ về nhà, vừa vào đến cửa Cố Tỉ Thành đã lại gọi điện tới.
Sở Lạc Nhất vừa thay dép vừa bỏ balo của con trai xuống, “Em nói chị gái này, lần sau chúng ta đừng có cái kiểu đang nói chuyện điện thoại thì dập ngang hông như thế không?”
“Vừa rồi có chút chuyện.” Cố Tỉ Thành buồn bực đáp. “Ồ, lý do này được đấy.” Sở Lạc Nhất phì cười, cô bảo con trai vào nhà rồi đóng cửa lại. Cố Tỉ Thành bị cô làm9cho tức nghẹn, lúc này mới nói: “Về thành phố B Quỷ Quỷ cũng sắp năm tuổi rồi, có thể cho đi học được, như thế tan làm anh có thể đón con, em không cần cứ phải trông coi thằng bé nữa.”
Thật ra trên đường về, Sở Lạc Nhất cũng đã hiểu ra ý anh, chỉ là cô không nói thôi. Giờ thấy anh nói vậy, Sở Lạc Nhất lại càng tin vào suy nghĩ của mình hơn.
“Sao anh còn sốt ruột hơn cả em nữa thế?” Sở Lạc Nhất cười, nhìn con trai đang lôi đồ chơi ra nghịch, “Thật ra em cảm thấy chuyện này em như kiểu bị ép lên Lương Sơn ấy.” “Đúng là ép lên, giờ cả thế giới đều biết một người nhảy từ trên đỉnh kim tự tháp là em xuống sắp quay trở lại rồi.” Cố Tỉ Thành cười lạnh, nhưng nhiều nhất trong anh vẫn là cảm giác tự trách. Nếu không phải năm đó anh xảy ra vấn đề, có lẽ Sở Lạc Nhất cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp riêng của mình.
Vậy mà giờ cô lại phải trèo từng bước lên. Sở Lạc Nhất thở dài, cô nằm xuống sofa, “Trước đó sư phụ có hỏi em bao lâu chưa vẽ một bức vẽ hoàn chỉnh rồi, không ngờ em lại không thể trả lời bà ấy. Mấy chục năm qua bà chưa từng ngừng nghỉ, còn em đã bỏ nó năm năm rồi.”
Cố Tỉ Thành nghe lời cô nói, không khó để nhận ra sự lo âu và hụt hẫng của cô trong đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook