Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-503
Chương 503: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[72]
Sở Lạc Nhất làm một cái mặt quỷ với ai đó rồi mới nhón chân nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa, ngay sau đó cô bị dọa sợ đến mức phải lùi về sau một bước.
Cố Tỉ Thành đang dựa lưng vào ghế sofa thấy phản ứng của Sở Lạc Nhất như vậy liền vội vàng ngồi thẳng lên, vô thức kéo con trai ôm chặt vào lòng: “Làm sao thế?”
Sở Lạc Nhất dựa vào vách tường điều chỉnh3hô hấp của mình một chút, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có người đùa dai.” Vừa rồi cô nhìn thấy một khuôn mặt còn đang sợ hơn cả khuôn mặt trên phim kinh dị. Cố Tỉ Thành đặt con trai sang một bên: “Đừng mở cửa, để anh gọi La Phong ra xem trước.”
“Chắc là đi rồi.” Sở Lạc Nhất vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa cầm di động cẩn thận mở cửa: “Chắc cô ta sẽ không0ngu như vậy chứ, chờ em đi ra rồi bắt người chắc!” Sở Lạc Nhất đang nói, Cố Tỉ Thành ở đầu bên kia đã gọi điện cho La Phong. Sở Lạc Nhất bĩu môi, cái người này chẳng tin tưởng có chút nào cả.
Quả nhiên không đến một phút đồng hồ sau có tiếng của đối diện được mở ra, vậy nên Sở Lạc Nhất cũng đi ra theo.
“Ba ơi... ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ nhảy dựng lên muốn đòi di5động. Nhóc vẫn muốn nói chuyện với mẹ mà. Bên ngoài không có gì, chỉ có một cái thùng nhỏ, Cố Tỉ Thành thấy thế mới trả di động lại cho con trai để nhóc có thể nhìn thấy mẹ. Sở Lạc Nhất với La Phong liếc nhìn nhau một cái. Sở Lạc Nhất quay đầu thấy cái mặt nạ đang treo trên cửa, hồi nãy cô bị chính cái mặt nạ này dọa. “Cảnh Hân kia nhạt nhẽo vậy sao? Chơi4cả mấy trò của trẻ con thế này à?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa cúi đầu nhìn con trai đang la hét gọi mình trên điện thoại, cô nói: “Con đi ngủ đi, muộn rồi, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho con.”
Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, sau đó nhóc nói chúc mẹ ngủ ngon rồi được ba ôm đi ngủ. Sở Lạc Nhất tắt cuộc gọi, cô nhìn La Phong cùng cái thùng nhỏ trước mặt mình: “Liệu trong đó9có gì nhỉ?” “Trò của bọn trẻ con, cô đoán xem bên trong là cái gì?” La Phong nói, sau đó cầm cái hộp lên rồi lắc lấy lắc để. Sở Lạc Nhất hết nói nổi, cô chỉ muốn nói lá gan của người anh em này to thật đấy. La Phong lắc rồi lại lắc, bên trong có tiếng thứ gì đó nhúc nhích.
“Rắn!”
“Ui chao, cái này tốt nha.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt muốn túm lấy cái thùng. La Phong: “...”
Cô gái à, phản ứng của cô như vậy hình như không được bình thường cho lắm đâu.
“Đứng lên đứng lên, để tôi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhận lấy cái thùng. La Phong hừ một tiếng: “Cô làm cái gì thế hả? Nếu cô mà gặp chuyện không may là chồng của cô giết tôi luôn đấy, có biết không hả?” La Phong nói rồi cầm cái thùng tránh đi. Sở Lạc Nhất trợn mắt: “Anh có gặp chuyện không may thì tôi cũng chẳng xảy ra chuyện quái gì đâu!”
Chắc chắn Cảnh Hân không biết chuyện cổ là khắc tinh của rắn độc, không có bất cứ một con rắn độc nào dám tới gần cô.
“Tôi cảm thấy có lẽ là để nhầm chỗ thôi, thật ra người đáng lẽ bị rắn độc cắn chết phải là anh mới đúng.” Sở Lạc Nhất nói: “Dù sao cũng là anh hại chết cô ta mà. Cũng không đúng, cô ta vẫn chưa chết cho nên không tính, không tính.”
La Phong: ...” “Cô đi về nhà trước đi, cái này để tôi xử lý.” Cuối cùng La Phong chỉ có thể nói một câu như vậy, bởi vì anh ta cảm thấy Sở Lạc Nhất còn mạnh mẽ hơn những gì anh ta nghĩ.
Sở Lạc Nhất nhếch môi nhìn cái người chẳng hề tin tưởng mình chút nào, cô nói: “Người Cảnh Hân hận nhất chính là anh, chẳng có quan hệ gì đến tôi cả.” “Hận chồng của cô hơn nữa đấy! Làm gì có chuyện không liên quan đến cô?” La Phong nói rồi đặt cái thùng xuống đất, anh đang suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.
Sở Lạc Nhất: “...”
Mới nghe nói cha nợ con trả chứ chưa bao giờ nghe nói chồng nợ vợ trả bao giờ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất làm một cái mặt quỷ với ai đó rồi mới nhón chân nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa, ngay sau đó cô bị dọa sợ đến mức phải lùi về sau một bước.
Cố Tỉ Thành đang dựa lưng vào ghế sofa thấy phản ứng của Sở Lạc Nhất như vậy liền vội vàng ngồi thẳng lên, vô thức kéo con trai ôm chặt vào lòng: “Làm sao thế?”
Sở Lạc Nhất dựa vào vách tường điều chỉnh3hô hấp của mình một chút, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có người đùa dai.” Vừa rồi cô nhìn thấy một khuôn mặt còn đang sợ hơn cả khuôn mặt trên phim kinh dị. Cố Tỉ Thành đặt con trai sang một bên: “Đừng mở cửa, để anh gọi La Phong ra xem trước.”
“Chắc là đi rồi.” Sở Lạc Nhất vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa cầm di động cẩn thận mở cửa: “Chắc cô ta sẽ không0ngu như vậy chứ, chờ em đi ra rồi bắt người chắc!” Sở Lạc Nhất đang nói, Cố Tỉ Thành ở đầu bên kia đã gọi điện cho La Phong. Sở Lạc Nhất bĩu môi, cái người này chẳng tin tưởng có chút nào cả.
Quả nhiên không đến một phút đồng hồ sau có tiếng của đối diện được mở ra, vậy nên Sở Lạc Nhất cũng đi ra theo.
“Ba ơi... ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ nhảy dựng lên muốn đòi di5động. Nhóc vẫn muốn nói chuyện với mẹ mà. Bên ngoài không có gì, chỉ có một cái thùng nhỏ, Cố Tỉ Thành thấy thế mới trả di động lại cho con trai để nhóc có thể nhìn thấy mẹ. Sở Lạc Nhất với La Phong liếc nhìn nhau một cái. Sở Lạc Nhất quay đầu thấy cái mặt nạ đang treo trên cửa, hồi nãy cô bị chính cái mặt nạ này dọa. “Cảnh Hân kia nhạt nhẽo vậy sao? Chơi4cả mấy trò của trẻ con thế này à?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa cúi đầu nhìn con trai đang la hét gọi mình trên điện thoại, cô nói: “Con đi ngủ đi, muộn rồi, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho con.”
Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, sau đó nhóc nói chúc mẹ ngủ ngon rồi được ba ôm đi ngủ. Sở Lạc Nhất tắt cuộc gọi, cô nhìn La Phong cùng cái thùng nhỏ trước mặt mình: “Liệu trong đó9có gì nhỉ?” “Trò của bọn trẻ con, cô đoán xem bên trong là cái gì?” La Phong nói, sau đó cầm cái hộp lên rồi lắc lấy lắc để. Sở Lạc Nhất hết nói nổi, cô chỉ muốn nói lá gan của người anh em này to thật đấy. La Phong lắc rồi lại lắc, bên trong có tiếng thứ gì đó nhúc nhích.
“Rắn!”
“Ui chao, cái này tốt nha.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt muốn túm lấy cái thùng. La Phong: “...”
Cô gái à, phản ứng của cô như vậy hình như không được bình thường cho lắm đâu.
“Đứng lên đứng lên, để tôi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhận lấy cái thùng. La Phong hừ một tiếng: “Cô làm cái gì thế hả? Nếu cô mà gặp chuyện không may là chồng của cô giết tôi luôn đấy, có biết không hả?” La Phong nói rồi cầm cái thùng tránh đi. Sở Lạc Nhất trợn mắt: “Anh có gặp chuyện không may thì tôi cũng chẳng xảy ra chuyện quái gì đâu!”
Chắc chắn Cảnh Hân không biết chuyện cổ là khắc tinh của rắn độc, không có bất cứ một con rắn độc nào dám tới gần cô.
“Tôi cảm thấy có lẽ là để nhầm chỗ thôi, thật ra người đáng lẽ bị rắn độc cắn chết phải là anh mới đúng.” Sở Lạc Nhất nói: “Dù sao cũng là anh hại chết cô ta mà. Cũng không đúng, cô ta vẫn chưa chết cho nên không tính, không tính.”
La Phong: ...” “Cô đi về nhà trước đi, cái này để tôi xử lý.” Cuối cùng La Phong chỉ có thể nói một câu như vậy, bởi vì anh ta cảm thấy Sở Lạc Nhất còn mạnh mẽ hơn những gì anh ta nghĩ.
Sở Lạc Nhất nhếch môi nhìn cái người chẳng hề tin tưởng mình chút nào, cô nói: “Người Cảnh Hân hận nhất chính là anh, chẳng có quan hệ gì đến tôi cả.” “Hận chồng của cô hơn nữa đấy! Làm gì có chuyện không liên quan đến cô?” La Phong nói rồi đặt cái thùng xuống đất, anh đang suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.
Sở Lạc Nhất: “...”
Mới nghe nói cha nợ con trả chứ chưa bao giờ nghe nói chồng nợ vợ trả bao giờ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook