Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-505
Chương 505: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [74]
Sở Lạc Nhật giao mấy món đồ cho cảnh sát còn nhấn mạnh rằng cô dạy học ở gần đây, hoàn toàn không đắc tội với người nào.
Bộ dạng đáng thương kia khiến mấy người cảnh sát mềm nhũn cả trái tim, còn nói nhất định sẽ giải quyết cho cô rồi mới mang chứng cứ rời đi.
Sau khi mấy người cảnh sát kia đi rồi, Sở Lạc Nhất lập tức đổi sắc mặt rồi xoay người về nhà.
La Phong đi vào theo: “Tốc độ lật mặt của cô cũng hơi nhanh đấy nhỉ.”
Sở Lạc Nhất chẳng để ý đến3chuyện anh ta vào nhà, cô bỏ bát đũa vào máy rửa bát rồi mới nói: “Chỉ cần tôi báo cảnh sát, bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta nghi ngờ bọn họ.”
“Nhưng mà tôi vừa mới đi xuống phía dưới.”
“Có thể giải thích rằng anh xuống dưới tìm người.” Sở Lạc Nhất dựa người vào tường nhìn La Phong: “Tôi cảm thấy anh nên cẩn thận nghĩ lại xem, trước khi anh với Cảnh Hân kia gặp chuyện không may ra thì ngoại trừ việc Tây Tây xảy ra chuyện ngoài ý muốn liệu có chuyện gì khác0xảy ra nữa không?”
La Phong nhíu mày, dường như nhất thời anh ta không thể nghi được gì, dẫu sao chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi.
“Hoặc là tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư, người mà anh yêu vẫn là Tây Tây hả?”
“Làm sao có thể, Tây Tây đã kết hôn rồi!” La Phong thẳng thắn phản bác.
“Chỉ hỏi một chút thôi mà, đừng có kích động chứ.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng người dậy, sau đó duỗi ngón tay, nói: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này có khả năng là như vậy5nè, anh nói anh không thích Tây Tây nữa nguyên nhân là vì Tây Tây đã kết hôn rồi chứ không phải vì anh đã nhìn rõ trái tim của mình.”
“Cô có ý gì?”
Ý chính là Cảnh Hân ở bên cạnh anh chẳng có một chút cảm giác an toàn nào cả! Khi đó đám bọn anh đều oán hận Cảnh Hân hại Tây Tây, tôi nghĩ ngay cả anh là người lái xe chở cô ta ra ngoài cũng là để chất vấn cô ta về chuyện đó có phải không?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chăm chú4nhìn La Phong: “Nhưng anh hoàn toàn không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kỳ thực khi đó có khi hai người không cần phải chết nhưng do bản thân anh cảm thấy có lỗi với Tây Tây, lại càng áy náy vì người gây họa lại là Cảnh Hân cho nên anh mới lựa chọn quay xe về phía bên phải, đánh xe vòng xuống vách núi, thật ra anh muốn chết cùng với Cảnh Hân!”
Sở Lạc Nhất càng nói sắc mặt của La Phong càng khó coi hơn.
“Thật ra anh đồng ý tới thành phố9J không phải vì Cố Tỉ Thành bảo anh tới mà là bởi vì anh muốn đem mối nguy hiểm rời khỏi thành phố B! Còn về phần tại sao phải dẫn theo tôi chắc bởi vì anh không phải kiểu người có thể làm tổn thương anh em của mình, cho nên mới kéo tôi đi làm kẻ chịu tội thay đúng không?”
Sắc mặt của La Phong trở nên tái nhợt.
“Thật ra tôi cũng không trách anh đâu.” Sở Lạc Nhất nói tiếp để La Phong không quá căng thẳng: “Tôi chỉ tò mò, vì sao suốt bao nhiêu năm anh không chịu giải thích hiểu lầm năm đó mà lại chọn con đường chết.”
La Phong ngồi trên ghế sofa, anh ta giống như thể bị người ta nhìn thấu chỉ biết cười nhẹ, nói: “Bởi vì chẳng có cách nào giải thích được, cô ấy không nghe tôi giải thích. Năm đó lúc tai nạn giao thông xảy ra là lúc cô ấy vừa mới mang thai.”
La Phong dứt lời, Sở Lạc Nhất đột nhiên đứng dậy đập bàn rồi giáng cho anh ta một cái tát rất mạnh, chỉ một cái tát này đủ để khiến khóe môi La Phong tướm máu. “Đồ khốn nạn.” Cánh tay Sở Lạc Nhất cũng run rẩy: “Dù có chuyện gì xảy ra thì trẻ con cũng vô tội, không ai có thể vượt qua giới hạn này cả.”
La Phong không cãi lại dù ăn cả một cái tát của Sở Lạc Nhất.
“Vậy nên tôi biết cô ấy hận tôi đến cỡ nào.” La Phong vùi đầu thấp giọng nói, anh ta chẳng còn chút sức lực nào.
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong đang ôm đầu ngồi trên ghế sofa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhật giao mấy món đồ cho cảnh sát còn nhấn mạnh rằng cô dạy học ở gần đây, hoàn toàn không đắc tội với người nào.
Bộ dạng đáng thương kia khiến mấy người cảnh sát mềm nhũn cả trái tim, còn nói nhất định sẽ giải quyết cho cô rồi mới mang chứng cứ rời đi.
Sau khi mấy người cảnh sát kia đi rồi, Sở Lạc Nhất lập tức đổi sắc mặt rồi xoay người về nhà.
La Phong đi vào theo: “Tốc độ lật mặt của cô cũng hơi nhanh đấy nhỉ.”
Sở Lạc Nhất chẳng để ý đến3chuyện anh ta vào nhà, cô bỏ bát đũa vào máy rửa bát rồi mới nói: “Chỉ cần tôi báo cảnh sát, bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta nghi ngờ bọn họ.”
“Nhưng mà tôi vừa mới đi xuống phía dưới.”
“Có thể giải thích rằng anh xuống dưới tìm người.” Sở Lạc Nhất dựa người vào tường nhìn La Phong: “Tôi cảm thấy anh nên cẩn thận nghĩ lại xem, trước khi anh với Cảnh Hân kia gặp chuyện không may ra thì ngoại trừ việc Tây Tây xảy ra chuyện ngoài ý muốn liệu có chuyện gì khác0xảy ra nữa không?”
La Phong nhíu mày, dường như nhất thời anh ta không thể nghi được gì, dẫu sao chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi.
“Hoặc là tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư, người mà anh yêu vẫn là Tây Tây hả?”
“Làm sao có thể, Tây Tây đã kết hôn rồi!” La Phong thẳng thắn phản bác.
“Chỉ hỏi một chút thôi mà, đừng có kích động chứ.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng người dậy, sau đó duỗi ngón tay, nói: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này có khả năng là như vậy5nè, anh nói anh không thích Tây Tây nữa nguyên nhân là vì Tây Tây đã kết hôn rồi chứ không phải vì anh đã nhìn rõ trái tim của mình.”
“Cô có ý gì?”
Ý chính là Cảnh Hân ở bên cạnh anh chẳng có một chút cảm giác an toàn nào cả! Khi đó đám bọn anh đều oán hận Cảnh Hân hại Tây Tây, tôi nghĩ ngay cả anh là người lái xe chở cô ta ra ngoài cũng là để chất vấn cô ta về chuyện đó có phải không?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chăm chú4nhìn La Phong: “Nhưng anh hoàn toàn không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kỳ thực khi đó có khi hai người không cần phải chết nhưng do bản thân anh cảm thấy có lỗi với Tây Tây, lại càng áy náy vì người gây họa lại là Cảnh Hân cho nên anh mới lựa chọn quay xe về phía bên phải, đánh xe vòng xuống vách núi, thật ra anh muốn chết cùng với Cảnh Hân!”
Sở Lạc Nhất càng nói sắc mặt của La Phong càng khó coi hơn.
“Thật ra anh đồng ý tới thành phố9J không phải vì Cố Tỉ Thành bảo anh tới mà là bởi vì anh muốn đem mối nguy hiểm rời khỏi thành phố B! Còn về phần tại sao phải dẫn theo tôi chắc bởi vì anh không phải kiểu người có thể làm tổn thương anh em của mình, cho nên mới kéo tôi đi làm kẻ chịu tội thay đúng không?”
Sắc mặt của La Phong trở nên tái nhợt.
“Thật ra tôi cũng không trách anh đâu.” Sở Lạc Nhất nói tiếp để La Phong không quá căng thẳng: “Tôi chỉ tò mò, vì sao suốt bao nhiêu năm anh không chịu giải thích hiểu lầm năm đó mà lại chọn con đường chết.”
La Phong ngồi trên ghế sofa, anh ta giống như thể bị người ta nhìn thấu chỉ biết cười nhẹ, nói: “Bởi vì chẳng có cách nào giải thích được, cô ấy không nghe tôi giải thích. Năm đó lúc tai nạn giao thông xảy ra là lúc cô ấy vừa mới mang thai.”
La Phong dứt lời, Sở Lạc Nhất đột nhiên đứng dậy đập bàn rồi giáng cho anh ta một cái tát rất mạnh, chỉ một cái tát này đủ để khiến khóe môi La Phong tướm máu. “Đồ khốn nạn.” Cánh tay Sở Lạc Nhất cũng run rẩy: “Dù có chuyện gì xảy ra thì trẻ con cũng vô tội, không ai có thể vượt qua giới hạn này cả.”
La Phong không cãi lại dù ăn cả một cái tát của Sở Lạc Nhất.
“Vậy nên tôi biết cô ấy hận tôi đến cỡ nào.” La Phong vùi đầu thấp giọng nói, anh ta chẳng còn chút sức lực nào.
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong đang ôm đầu ngồi trên ghế sofa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com