Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-51
Chương 51: CHUYỆN ĐÃ QUA [5]
Thủy Mặc Vân đang hạ cờ bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. 1 “Đáp án này rất quan trọng với con sao?” Sở Ninh Dực nhìn mấy quân cờ đã bị ăn mất của3mình, sau đó nói, “Đối với ba thì nó rất quan trọng đấy, con biết ba vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Con có xứng đáng để bạn yên tâm rời đi hay không.” Thủy0Mặc Vân nghe hết câu Sở Ninh Dực nói mà bật cười, run run đặt từng quân cờ trong tay lên mặt bàn, sau đó mới đi một nước cờ khác.
“Không yên tâm, giống như việc con5không yên tâm khi giao Bánh Bao Đậu cho bất cứ ai vậy. Cho dù con có nhìn Cố Tử Thành trưởng thành, cho dù Cố Tử Thành có là đồ đệ mà con tự hào nhất,4nhưng trên phương diện đối đãi với con gái con, con vẫn không yên tâm.” Thủy Mặc Vân nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đồng tình với lời ba vợ nói.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, người9cha nào cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, bất kể người đàn ông kia tốt đến mức nào, cũng không tốt bằng mình đối xử với con gái mình được.
“Cùng một đạo lý ấy, bất kể con tốt với Lạc Lạc thế nào, ba vẫn không yên tâm được.” Thủy Mặc Vân nói thẳng. Sở Ninh Dực không tức giận vì sự thiếu tin tưởng của Thủy Mặc Vân, cũng không hứa hẹn điều gì, bởi vì lời hứa câu thề mãi mãi không thể thuyết phục được bằng hành động. Cho nên Sở Ninh Dực không hứa.
Thủy An Lạc chuẩn bị xong cơm trưa, vào gọi họ ăn cơm. Ván cờ đang đánh dở cũng gần đến hồi kết, Sở Ninh Dực ở thể hạ phong. “Ban nãy hai người nói gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Sở Ninh Dực và ba vợ đưa mắt nhìn nhau, đẩy Thủy An Lạc ra ngoài, “Có nói gì đâu, đi ăn cơm đi.”
“Này...” “Được rồi được rồi, không liên quan gì đến em đâu.” Sở Ninh Dực nói, đẩy cô ra ngoài, còn mình vòng ra phía sau đỡ Thủy Mặc Vân đứng dậy.
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn chồng mình với vẻ ghét bỏ, đỡ lấy bên còn lại, dìu Thủy Mặc Vân ra ngoài.
Thủy Mặc Vân nhìn màn đấu võ mồm mấy chục năm vẫn như ngày đầu của hai người, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều. Tính cách con gái ông đến bây giờ vẫn chẳng thay đổi mấy, là nhờ Sở Ninh Dực cưng chiều suốt những năm qua. Chỉ riêng điều này, ông bắt buộc phải thừa nhận.
*****
Mùng năm Tết, An Hinh Duyệt về quân doanh trước một ngày. Nếu cứ tiếp tục ở nhà cô sẽ phát điên mất. Nhưng An Hinh Duyệt phát hiện ra, cho dù về quân doanh cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Cửa phòng Sở Lạc Ninh vẫn đóng im ỉm, chưa từng được mở ra. Cánh cửa ấy cứ đóng mãi, đóng mãi, đóng đến khi không khí năm mới đã dần tan hết, đóng đến khi cành liễu bên ngoài đã nảy chồi mới. An Hinh Duyệt càng ngày càng thấp thỏm. Anh ấy từng hứa sẽ tìm đối tượng cho mấy anh lính cấp dưới của mình, tại sao vẫn chưa đưa họ trở lại?
Cơn mưa xuân đến vội, khi An Hinh Duyệt giật mình tỉnh dậy. Lẫn trong tiếng sấm sét đùng đùng ngoài trời, cô mang máng nghe thấy cả tiếng trực thăng.
Trái tim đột nhiên đập như sấm dậy, khiến An Hinh Duyệt phải siết chặt tấm chăn. “Chị dâu, chị dâu ơi..”
Bên ngoài đột nhiên vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm cùng tiếng gọi nóng ruột của Mắt To, tiếng gọi lẫn với tiếng khóc.
An Hinh Duyệt bỗng ngẩn người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã lập tức vùng dậy, thậm chí còn loạng choạng ngã xuống đất. Nhưng mặc cho cơn đau trên đầu gối, cô nhanh chóng bò dậy, chạy tới mở cửa ra. “Chị dâu, lão đại không xong rồi.” Mắt To nói, không ngờ cậu ta lại khóc, trên người cậu vẫn đầy rẫy vết máu, cho dù đã bị nước mưa rửa trôi phần nào, nhưng vẫn rất nhức mắt. An Hinh Duyệt cảm thấy chân mình nhũn ra, nhưng một giây sau, cô lập tức đẩy Mắt To ra, vùng chạy ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy Mặc Vân đang hạ cờ bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. 1 “Đáp án này rất quan trọng với con sao?” Sở Ninh Dực nhìn mấy quân cờ đã bị ăn mất của3mình, sau đó nói, “Đối với ba thì nó rất quan trọng đấy, con biết ba vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Con có xứng đáng để bạn yên tâm rời đi hay không.” Thủy0Mặc Vân nghe hết câu Sở Ninh Dực nói mà bật cười, run run đặt từng quân cờ trong tay lên mặt bàn, sau đó mới đi một nước cờ khác.
“Không yên tâm, giống như việc con5không yên tâm khi giao Bánh Bao Đậu cho bất cứ ai vậy. Cho dù con có nhìn Cố Tử Thành trưởng thành, cho dù Cố Tử Thành có là đồ đệ mà con tự hào nhất,4nhưng trên phương diện đối đãi với con gái con, con vẫn không yên tâm.” Thủy Mặc Vân nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đồng tình với lời ba vợ nói.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, người9cha nào cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, bất kể người đàn ông kia tốt đến mức nào, cũng không tốt bằng mình đối xử với con gái mình được.
“Cùng một đạo lý ấy, bất kể con tốt với Lạc Lạc thế nào, ba vẫn không yên tâm được.” Thủy Mặc Vân nói thẳng. Sở Ninh Dực không tức giận vì sự thiếu tin tưởng của Thủy Mặc Vân, cũng không hứa hẹn điều gì, bởi vì lời hứa câu thề mãi mãi không thể thuyết phục được bằng hành động. Cho nên Sở Ninh Dực không hứa.
Thủy An Lạc chuẩn bị xong cơm trưa, vào gọi họ ăn cơm. Ván cờ đang đánh dở cũng gần đến hồi kết, Sở Ninh Dực ở thể hạ phong. “Ban nãy hai người nói gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Sở Ninh Dực và ba vợ đưa mắt nhìn nhau, đẩy Thủy An Lạc ra ngoài, “Có nói gì đâu, đi ăn cơm đi.”
“Này...” “Được rồi được rồi, không liên quan gì đến em đâu.” Sở Ninh Dực nói, đẩy cô ra ngoài, còn mình vòng ra phía sau đỡ Thủy Mặc Vân đứng dậy.
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn chồng mình với vẻ ghét bỏ, đỡ lấy bên còn lại, dìu Thủy Mặc Vân ra ngoài.
Thủy Mặc Vân nhìn màn đấu võ mồm mấy chục năm vẫn như ngày đầu của hai người, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều. Tính cách con gái ông đến bây giờ vẫn chẳng thay đổi mấy, là nhờ Sở Ninh Dực cưng chiều suốt những năm qua. Chỉ riêng điều này, ông bắt buộc phải thừa nhận.
*****
Mùng năm Tết, An Hinh Duyệt về quân doanh trước một ngày. Nếu cứ tiếp tục ở nhà cô sẽ phát điên mất. Nhưng An Hinh Duyệt phát hiện ra, cho dù về quân doanh cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Cửa phòng Sở Lạc Ninh vẫn đóng im ỉm, chưa từng được mở ra. Cánh cửa ấy cứ đóng mãi, đóng mãi, đóng đến khi không khí năm mới đã dần tan hết, đóng đến khi cành liễu bên ngoài đã nảy chồi mới. An Hinh Duyệt càng ngày càng thấp thỏm. Anh ấy từng hứa sẽ tìm đối tượng cho mấy anh lính cấp dưới của mình, tại sao vẫn chưa đưa họ trở lại?
Cơn mưa xuân đến vội, khi An Hinh Duyệt giật mình tỉnh dậy. Lẫn trong tiếng sấm sét đùng đùng ngoài trời, cô mang máng nghe thấy cả tiếng trực thăng.
Trái tim đột nhiên đập như sấm dậy, khiến An Hinh Duyệt phải siết chặt tấm chăn. “Chị dâu, chị dâu ơi..”
Bên ngoài đột nhiên vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm cùng tiếng gọi nóng ruột của Mắt To, tiếng gọi lẫn với tiếng khóc.
An Hinh Duyệt bỗng ngẩn người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã lập tức vùng dậy, thậm chí còn loạng choạng ngã xuống đất. Nhưng mặc cho cơn đau trên đầu gối, cô nhanh chóng bò dậy, chạy tới mở cửa ra. “Chị dâu, lão đại không xong rồi.” Mắt To nói, không ngờ cậu ta lại khóc, trên người cậu vẫn đầy rẫy vết máu, cho dù đã bị nước mưa rửa trôi phần nào, nhưng vẫn rất nhức mắt. An Hinh Duyệt cảm thấy chân mình nhũn ra, nhưng một giây sau, cô lập tức đẩy Mắt To ra, vùng chạy ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook