Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-538
Chương 538: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[107]
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, cô cảm thấy đây cũng là một cách có thể thử một chút.
Sau khi An Hinh Duyệt rời đi, Sở Lạc Nhất đợi một lúc rồi mới đi vào. Lúc này Thủy An Lạc đã nói chuyện xong với Cảnh Hân.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm chuyên gia để kiểm tra khuôn mặt này giúp cô một chút, vẫn có khả năng hồi phục tuy nhiên không thể làm lại được như cũ, nhưng ít3vẫn vẫn sẽ khá hơn một chút.”
Cảnh Hân đứng dậy nói cảm ơn rồi đeo kính râm lên.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con gái đang bước vào: “Qua đây mẹ xem một chút nào.”
“Xem cái gì chứ ạ, con không sao thật mà.” Sở Lạc Nhất nhíu mày một cái rồi chậm rãi đi tới: “Ba của con đâu rồi, sao con không thấy ba ở đâu?” “Đi câu cá với Tiếu Tiếu và chú Ba của con rồi.” Thủy An0Lạc vừa nói vừa cầm cổ tay của con gái lên. “Chậc chậc chậc, đúng là sinh hoạt của người lớn tuổi, quả nhiên là ba con đã già rồi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói. Thủy An Lạc ngẩng đầu rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn con gái một cái, sau đó nói: “Có giỏi thì con thử nói mấy câu này với ba của con đi.” “Đương nhiên là con không có bản lĩnh đó rồi.” Sở Lạc Nhất5nói: “Thế nào mẹ, không sao chứ gì, con đã nói với mẹ là con không sao rồi mà.” Thủy An Lạc bỏ tay con gái xuồng rồi trừng mắt với cô. Sở Lạc Nhất tiếp tục cười tủm tỉm rồi nói: “Mẹ, nếu không có việc gì thì con với Cảnh Hân về trước nhé.”
“Đi đi, đi đi, nhìn thấy con là lại thấy phiền.” Thủy An Lạc vừa nói vừa phất phất tay của mình. Sở Lạc Nhất làm mặt4quỷ với mẹ mình rồi mới đi cùng Cảnh Hân, chỉ là lúc ra khỏi bệnh viện đột nhiên Sở Lạc Nhất vỗ cái gáy của mình một cái. Vậy mà cô lại để An Hinh Duyệt lái xe về, sợ rằng tối nay anh trai cô sẽ tìm cô mắng vốn mất thôi.
Chết rồi, chết rồi. Anh trai đã không còn là người anh trai thương yêu cô nhất nữa rồi.
***
Khi về thành phố B, Sở Lạc Nhất lái xe của9Sở Ninh Dực. Cô gọi điện đến trường học xin nghỉ phép xong, nhìn đồng hồ rồi lại gọi điện cho mẹ chồng nói khoảng tầm sáu giờ cô sẽ tới nơi. Có lẽ là vì trở về thành phố B cho nên cả người Cảnh Hân trở nên cứng ngắc.
Hoàn toàn khác biệt so với lần trước. Lần trước Cảnh Hân đến thành phố B là vì cô, mà lần này chỉ là Sở Lạc Nhất muốn tìm được một đáp án, hơn nữa bản thân cô cũng muốn biết xem liệu tai nạn giao thông năm đó có liên quan gì đến ba chồng của cô hay không.
Cố Tỉ Thành không dám hỏi, thế nhưng trên đời này vẫn có người dám hỏi.
Đó chính là mẹ chồng của cô.
Đó cũng là người phụ nữ duy nhất trên đời này mà ba chồng cô sợ. Vậy nên lần này Sở Lạc Nhất quyết định ra tay từ chỗ mẹ chồng của mình. Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua Cảnh Hân đang ngồi ở ghế phụ: “Cảnh Hân, cô có thể nói cho tôi biết xem suy nghĩ của cô như thế nào được không?”
Cảnh Hân sửng sốt nhìn Sở Lạc Nhất. Cô gái này nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều nhưng lại có một sự lý trí cao hơn cả cô. Tham gia thi đấu, sau đó rời khỏi đây, hoàn toàn cắt đứt tất cả các mối liên hệ với nơi này.” Cảnh Hân từ từ nói.
“Sau đó để cho người đã hãm hại cô tiếp tục nhở như ngoài vòng pháp luật sao?!” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một tiếng, cô gái này quả thực khiến người ta câm nín.
Nếu như chuyện này không liên lụy tới Cố Tỉ Thành và Cố Tử Tịch thì Sở Lạc Nhất cũng sẽ không để ý tới chuyện sống chết của Cảnh Hân, vì dù sao cũng không đáng. “Chắc cô ấy không hại ai nữa đâu.” Cảnh Hân thấp giọng nói.
Sở Lạc Nhất im lặng không nói gì, bản thân cô cũng không biết mình nên nói gì vào lúc này. Thế nên Sở Lạc Nhất chọn cách giữ im lặng suốt cả chuyến đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, cô cảm thấy đây cũng là một cách có thể thử một chút.
Sau khi An Hinh Duyệt rời đi, Sở Lạc Nhất đợi một lúc rồi mới đi vào. Lúc này Thủy An Lạc đã nói chuyện xong với Cảnh Hân.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm chuyên gia để kiểm tra khuôn mặt này giúp cô một chút, vẫn có khả năng hồi phục tuy nhiên không thể làm lại được như cũ, nhưng ít3vẫn vẫn sẽ khá hơn một chút.”
Cảnh Hân đứng dậy nói cảm ơn rồi đeo kính râm lên.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con gái đang bước vào: “Qua đây mẹ xem một chút nào.”
“Xem cái gì chứ ạ, con không sao thật mà.” Sở Lạc Nhất nhíu mày một cái rồi chậm rãi đi tới: “Ba của con đâu rồi, sao con không thấy ba ở đâu?” “Đi câu cá với Tiếu Tiếu và chú Ba của con rồi.” Thủy An0Lạc vừa nói vừa cầm cổ tay của con gái lên. “Chậc chậc chậc, đúng là sinh hoạt của người lớn tuổi, quả nhiên là ba con đã già rồi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói. Thủy An Lạc ngẩng đầu rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn con gái một cái, sau đó nói: “Có giỏi thì con thử nói mấy câu này với ba của con đi.” “Đương nhiên là con không có bản lĩnh đó rồi.” Sở Lạc Nhất5nói: “Thế nào mẹ, không sao chứ gì, con đã nói với mẹ là con không sao rồi mà.” Thủy An Lạc bỏ tay con gái xuồng rồi trừng mắt với cô. Sở Lạc Nhất tiếp tục cười tủm tỉm rồi nói: “Mẹ, nếu không có việc gì thì con với Cảnh Hân về trước nhé.”
“Đi đi, đi đi, nhìn thấy con là lại thấy phiền.” Thủy An Lạc vừa nói vừa phất phất tay của mình. Sở Lạc Nhất làm mặt4quỷ với mẹ mình rồi mới đi cùng Cảnh Hân, chỉ là lúc ra khỏi bệnh viện đột nhiên Sở Lạc Nhất vỗ cái gáy của mình một cái. Vậy mà cô lại để An Hinh Duyệt lái xe về, sợ rằng tối nay anh trai cô sẽ tìm cô mắng vốn mất thôi.
Chết rồi, chết rồi. Anh trai đã không còn là người anh trai thương yêu cô nhất nữa rồi.
***
Khi về thành phố B, Sở Lạc Nhất lái xe của9Sở Ninh Dực. Cô gọi điện đến trường học xin nghỉ phép xong, nhìn đồng hồ rồi lại gọi điện cho mẹ chồng nói khoảng tầm sáu giờ cô sẽ tới nơi. Có lẽ là vì trở về thành phố B cho nên cả người Cảnh Hân trở nên cứng ngắc.
Hoàn toàn khác biệt so với lần trước. Lần trước Cảnh Hân đến thành phố B là vì cô, mà lần này chỉ là Sở Lạc Nhất muốn tìm được một đáp án, hơn nữa bản thân cô cũng muốn biết xem liệu tai nạn giao thông năm đó có liên quan gì đến ba chồng của cô hay không.
Cố Tỉ Thành không dám hỏi, thế nhưng trên đời này vẫn có người dám hỏi.
Đó chính là mẹ chồng của cô.
Đó cũng là người phụ nữ duy nhất trên đời này mà ba chồng cô sợ. Vậy nên lần này Sở Lạc Nhất quyết định ra tay từ chỗ mẹ chồng của mình. Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua Cảnh Hân đang ngồi ở ghế phụ: “Cảnh Hân, cô có thể nói cho tôi biết xem suy nghĩ của cô như thế nào được không?”
Cảnh Hân sửng sốt nhìn Sở Lạc Nhất. Cô gái này nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều nhưng lại có một sự lý trí cao hơn cả cô. Tham gia thi đấu, sau đó rời khỏi đây, hoàn toàn cắt đứt tất cả các mối liên hệ với nơi này.” Cảnh Hân từ từ nói.
“Sau đó để cho người đã hãm hại cô tiếp tục nhở như ngoài vòng pháp luật sao?!” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một tiếng, cô gái này quả thực khiến người ta câm nín.
Nếu như chuyện này không liên lụy tới Cố Tỉ Thành và Cố Tử Tịch thì Sở Lạc Nhất cũng sẽ không để ý tới chuyện sống chết của Cảnh Hân, vì dù sao cũng không đáng. “Chắc cô ấy không hại ai nữa đâu.” Cảnh Hân thấp giọng nói.
Sở Lạc Nhất im lặng không nói gì, bản thân cô cũng không biết mình nên nói gì vào lúc này. Thế nên Sở Lạc Nhất chọn cách giữ im lặng suốt cả chuyến đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com