Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-540
Chương 540: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [109]
Sau khi cúp máy, Tiểu Quỷ Quỷ xoay người bò xuống giường, tiếp đến là kéo cái quần đang tuột xuống vì động tác vừa rồi của nhóc lên, cuối cùng ôm di động chạy tới bàn làm việc của Cố Tỉ Thành để trả lại cho ba: “Mẹ bảo tôi có chuyện muốn nói với ba đó.” Tiểu Quỷ3Quỷ nói xong lại sung sướng bò về giường xem sách tranh của mình.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành sờ sờ cái di động đang nóng lên và gọi điện quá lâu. Anh nhìn thông báo còn 10% pin trên màn hình thì nghĩ hay là anh không sạc điện thoại nữa nhỉ, như thế thì có tắt máy cũng0đâu phải lỗi của anh ha? Aiz, nhưng đó là điện thoại của VỢ gọi đó, sao anh có thể cam lòng không nhận được đây? Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lấy sạc điện thoại ra rồi cắm sạc pin. Sau khi Sở Lạc Nhất cúp máy, Cảnh Hân vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Con trai của cô thật đáng5yêu.” Cảnh Hân ước ao từ tận đáy lòng.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là rất đáng yêu, nếu như đứa con của cô còn sống thì chắc chắn cũng đáng yêu như vậy. Thế nhưng cô lại tha cho kẻ đã hại chết nó.”
Cảnh Hân khẽ run lên, trong lúc nhất thời4cô không biết đáp trả lời này như thế nào.
Hoặc có lẽ bản thân cô cũng không có cách nào để trả lời lại. Chiếc xe không đi thẳng và nhà họ Cố mà đi đến một căn hộ bên ngoài của Cố Tỉ Thành. Sở Lạc Nhất dẫn Cảnh Hân về rồi nói: “Trong khoảng thời gian này cô9cứ ở đây đi! Trong phòng vẽ tranh có dụng cụ trước đây tôi sử dụng, nếu cô không chê thì cứ dùng nó mà hoàn thành tác phẩm dự thi hoặc cô còn cần thêm cái gì cứ việc nói với tôi là được.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cảnh Hân nói.
Sở Lạc Nhất đặt chìa khóa lên bàn rồi nhìn Cảnh Hân đang có chút xúc động đứng một bên. Cô định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, thay vào đó là nói một câu chuyện khác: “Chắc trong tủ lạnh không có gì đâu, bên dưới là siêu thị, cô có thể xuống đó mua chút đồ, tôi qua chỗ mẹ chồng tôi trước.”
“Được.” Cảnh Hân nói rồi tiễn Sở Lạc Nhất đi.
Ra đến ngoài, Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cảnh Hân rồi nói: “Ngoại trừ siêu thị thì gần đây tốt nhất cô không nên ra ngoài một mình! Cô bằng lòng buông tha cho người khác nhưng chưa chắc người ta đã chịu buông tha cho cô, về phần tôi đang nói ai chắc cô hiểu rõ hơn tôi.” Sở Lạc Nhất nói xong lập tức thấy được sắc mặt của Cảnh Hân thay đổi. Sở Lạc Nhất trở lại Cố Viên, lúc này người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng, chỉ chờ cô về là có thể dùng bữa.
“Vừa rồi mẹ còn định ra cửa xem sao, chẳng phải đã nói là sáu giờ sẽ về sao?” Diệp Ngữ Vi thấy Sở Lạc Nhất tiến vào liền vội vàng đứng dậy nói.
Sở Lạc Nhất ôm Diệp Vi Ngữ một cái rồi cùng đi vào nhà: “Có chút việc làm con trễ ạ, con đưa Cảnh Hân về nhà.” “Cảnh Hân?” Diệp Vi Ngữ dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Con nói là Cảnh Hân kia sao?”
Sở Lạc Nhật gật đầu một cái, vô thức nhìn sang Cổ Tước Tỉ cũng đã ngẩng đầu lên, trái tim Sở Lạc Nhất không kìm được mà đập thình thịch: “Ba mẹ, con đi rửa tay trước rồi sẽ nói chuyện với hai người.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đi thẳng vào nhà vệ sinh, ánh mắt này của ba chồng cô quá đáng sợ, thảo nào Cố Tỉ Thành không dám nói gì cũng vì nó thật sự khủng bố.
Hy vọng lúc cô bước ra khỏi nhà vệ sinh không bị ba chồng chém chết.
Sở Lạc Nhất đi vào nhà vệ sinh không rửa tay luôn, cô cẩn thận dựa vào cửa nhà vệ sinh lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc Diệp Ngữ Vi nghe được cái tên này liền quay sang nhìn chồng mình: “Cảnh Hân còn sống?” Cố Tước Tỉ chỉ hời hợt đáp một câu, nghe không ra là đã biết từ lâu hay chỉ vừa mới biết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi cúp máy, Tiểu Quỷ Quỷ xoay người bò xuống giường, tiếp đến là kéo cái quần đang tuột xuống vì động tác vừa rồi của nhóc lên, cuối cùng ôm di động chạy tới bàn làm việc của Cố Tỉ Thành để trả lại cho ba: “Mẹ bảo tôi có chuyện muốn nói với ba đó.” Tiểu Quỷ3Quỷ nói xong lại sung sướng bò về giường xem sách tranh của mình.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành sờ sờ cái di động đang nóng lên và gọi điện quá lâu. Anh nhìn thông báo còn 10% pin trên màn hình thì nghĩ hay là anh không sạc điện thoại nữa nhỉ, như thế thì có tắt máy cũng0đâu phải lỗi của anh ha? Aiz, nhưng đó là điện thoại của VỢ gọi đó, sao anh có thể cam lòng không nhận được đây? Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lấy sạc điện thoại ra rồi cắm sạc pin. Sau khi Sở Lạc Nhất cúp máy, Cảnh Hân vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Con trai của cô thật đáng5yêu.” Cảnh Hân ước ao từ tận đáy lòng.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là rất đáng yêu, nếu như đứa con của cô còn sống thì chắc chắn cũng đáng yêu như vậy. Thế nhưng cô lại tha cho kẻ đã hại chết nó.”
Cảnh Hân khẽ run lên, trong lúc nhất thời4cô không biết đáp trả lời này như thế nào.
Hoặc có lẽ bản thân cô cũng không có cách nào để trả lời lại. Chiếc xe không đi thẳng và nhà họ Cố mà đi đến một căn hộ bên ngoài của Cố Tỉ Thành. Sở Lạc Nhất dẫn Cảnh Hân về rồi nói: “Trong khoảng thời gian này cô9cứ ở đây đi! Trong phòng vẽ tranh có dụng cụ trước đây tôi sử dụng, nếu cô không chê thì cứ dùng nó mà hoàn thành tác phẩm dự thi hoặc cô còn cần thêm cái gì cứ việc nói với tôi là được.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cảnh Hân nói.
Sở Lạc Nhất đặt chìa khóa lên bàn rồi nhìn Cảnh Hân đang có chút xúc động đứng một bên. Cô định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, thay vào đó là nói một câu chuyện khác: “Chắc trong tủ lạnh không có gì đâu, bên dưới là siêu thị, cô có thể xuống đó mua chút đồ, tôi qua chỗ mẹ chồng tôi trước.”
“Được.” Cảnh Hân nói rồi tiễn Sở Lạc Nhất đi.
Ra đến ngoài, Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cảnh Hân rồi nói: “Ngoại trừ siêu thị thì gần đây tốt nhất cô không nên ra ngoài một mình! Cô bằng lòng buông tha cho người khác nhưng chưa chắc người ta đã chịu buông tha cho cô, về phần tôi đang nói ai chắc cô hiểu rõ hơn tôi.” Sở Lạc Nhất nói xong lập tức thấy được sắc mặt của Cảnh Hân thay đổi. Sở Lạc Nhất trở lại Cố Viên, lúc này người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng, chỉ chờ cô về là có thể dùng bữa.
“Vừa rồi mẹ còn định ra cửa xem sao, chẳng phải đã nói là sáu giờ sẽ về sao?” Diệp Ngữ Vi thấy Sở Lạc Nhất tiến vào liền vội vàng đứng dậy nói.
Sở Lạc Nhất ôm Diệp Vi Ngữ một cái rồi cùng đi vào nhà: “Có chút việc làm con trễ ạ, con đưa Cảnh Hân về nhà.” “Cảnh Hân?” Diệp Vi Ngữ dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Con nói là Cảnh Hân kia sao?”
Sở Lạc Nhật gật đầu một cái, vô thức nhìn sang Cổ Tước Tỉ cũng đã ngẩng đầu lên, trái tim Sở Lạc Nhất không kìm được mà đập thình thịch: “Ba mẹ, con đi rửa tay trước rồi sẽ nói chuyện với hai người.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đi thẳng vào nhà vệ sinh, ánh mắt này của ba chồng cô quá đáng sợ, thảo nào Cố Tỉ Thành không dám nói gì cũng vì nó thật sự khủng bố.
Hy vọng lúc cô bước ra khỏi nhà vệ sinh không bị ba chồng chém chết.
Sở Lạc Nhất đi vào nhà vệ sinh không rửa tay luôn, cô cẩn thận dựa vào cửa nhà vệ sinh lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc Diệp Ngữ Vi nghe được cái tên này liền quay sang nhìn chồng mình: “Cảnh Hân còn sống?” Cố Tước Tỉ chỉ hời hợt đáp một câu, nghe không ra là đã biết từ lâu hay chỉ vừa mới biết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com