Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-542
Chương 542: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [111]
Nếu không nhỡ ba chồng của cô mà nổi giận trong khi Cố Tỉ Thành không có mặt thì cô phải làm sao bây giờ? + Mấy lúc như thế này thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cổ Tước Tỉnhìn Sở Lạc Nhất, khóe môi khẽ cong lên chứng tỏ rất hài lòng với cách nói của Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất toát hết cả mồ3hôi, mọe nó, lần sau cô sẽ không về nhà một mình nữa.
Cơm tối xong xuôi, Sở Lạc Nhất nói qua tình huống của Cảnh Hân với Diệp Ngữ Vi, đương nhiên cô cũng nhấn mạnh rằng bản thân cô làm như vậy là vì không muốn để Tây Tây phải gánh những trách nhiệm không đáng. Diệp Ngữ Vi nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm0túc. Cổ Tước Tỉ vẫn giữ nguyên thái độ kia, Sở Lạc Nhất cũng quen rồi.
Diệp Ngữ Vi im lặng một lát rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Vậy ra năm đó chuyện năm xưa thang máy gặp sự cố khiến Tây Tây rơi xuống hoàn toàn không phải do Cảnh Hân làm.”
“Chắc là vậy, tuy rằng con cũng cảm thấy lời từ một phía Cảnh Hân5không quá đáng tin, thế nhưng nếu sư phụ của con bảo cô ấy tìm con, hơn nữa mẹ cũng đó nói đó là một người thật thà thì con nghĩ chuyện này có thể là sự thật.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Mà về chuyện tai nạn giao thông năm xưa có vẻ như đã có người động tay động chân.”
Sở Lạc Nhất nói rồi vô4thức nhìn về phía Cố Tước Tỉ. Cố Tước Tỉ biển sắc, Sở Lạc Nhật kêu một tiếng rồi vội vàng đứng dậy: “Mẹ, con đi cả ngày mệt rồi nên con lên lầu nghỉ ngơi trước đây.” Cố Tỉ Thành từng nói, một khi Cổ Tước Tỉ nổi giận thì chạy được bao xa cứ chạy, cơ bản trong bán kính ba dặm xung quanh Cố Tước9Tỉ ngoại trừ Diệp Ngữ Vira không còn bất kỳ cọng cỏ nào.
Quả nhiên Sở Lạc Nhất vừa lên trên lầu đã nghe thấy được tiếng rống giận dữ của ba chồng nhà mình: “Diệp Ngữ Vi! Em nói cái quái gì vậy hả? Ông đây muốn giết con bé đó mà lại phải đóng tay động chân vào cái xe đó à? Em coi thường ai đấy hå?”
Sở Lạc Nhất run lên, vội vàng đóng cửa lại, cô chỉ sợ lửa giận này lan đến cô mà thôi. Về phòng rồi, đầu tiên là cắm sạc cho điện thoại di động rồi đi tắm, tắm xong cô còn phải đi tính sổ nữa này.
Cố Tỉ Thành vất vả dỗ cậu con trai đi ngủ rồi cẩn thận đứng dậy, cầm lấy di động xem giờ, chắc lúc này vợ anh vẫn còn đang bận rộn. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn tay mình rồi lại nhìn con trai đang ngủ, cái đứa nhỏ phá hoại này muốn hại chết anh hay sao đây? Sở Lạc Nhất tắm rửa xong cũng là lúc pin điện thoại sạc gần xong, cho nên cô rút sạc ra rồi gọi cho Cố Tỉ Thành. Đại khái Cố Tỉ Thành cũng đang chờ điện thoại của cô cho nên anh bắt máy rất nhanh, thậm chí không đợi Sở Lạc Nhất mở lời đã giành nói trước: “Chuyện này anh phải giải thích với em đã!”
“À... vậy nói đi!”
Cố Tỉ Thành hít vào một hơi, sau đó cúi đầu nhìn tay mình rồi mới lên tiếng: “Là xế chiều hôm nay, lúc anh đi ngang qua sân huấn luyện thấy cọc gỗ lăn xuống, em nói xem bên dưới có các binh sĩ thì anh sao có thể coi như không thấy chứ! Thật sự không nghiệm trọng đầu, vài ngày nữa là khỏi thôi.”
Sở Lạc Nhất nghĩ cái tình huống mà anh nói là không nghiêm trọng là gì nhưng với lí do để cứu binh lính thì cô còn có thể nói được cái gì nữa, vậy nên chỉ có thể giữ im lặng! “Chuyện này không nói vội, có phải anh lại quên mất con trai không hả?” Sở Lạc Nhất chất vấn. Nghe giọng con trai là cô biết ngay rồi. Nhắc tới việc này, Cố Tỉ Thành lại càng không biết nên giải thích thể nào.
Thật ra hôm nay anh lại quên con trai ở nhà hàng rồi, nhưng mà bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đã quá quen với việc mình bị ba quên mất cho nên nhóc chả buồn khóc nháo, đợi đến khi Cố Tỉ Thành nhớ ra mà quay lại đón con trai thì thấy bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi đùa vui vẻ với tiểu binh làm bếp, thậm chí còn bảo người ta khắc cho mình vài món đồ chơi nhỏ. Mãi cho tới lúc đi về, cậu tiểu binh làm bếp kia còn lưu luyến bảo nhóc ngày mai qua để bọn họ làm đồ ăn ngon cho nhóc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nếu không nhỡ ba chồng của cô mà nổi giận trong khi Cố Tỉ Thành không có mặt thì cô phải làm sao bây giờ? + Mấy lúc như thế này thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cổ Tước Tỉnhìn Sở Lạc Nhất, khóe môi khẽ cong lên chứng tỏ rất hài lòng với cách nói của Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất toát hết cả mồ3hôi, mọe nó, lần sau cô sẽ không về nhà một mình nữa.
Cơm tối xong xuôi, Sở Lạc Nhất nói qua tình huống của Cảnh Hân với Diệp Ngữ Vi, đương nhiên cô cũng nhấn mạnh rằng bản thân cô làm như vậy là vì không muốn để Tây Tây phải gánh những trách nhiệm không đáng. Diệp Ngữ Vi nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm0túc. Cổ Tước Tỉ vẫn giữ nguyên thái độ kia, Sở Lạc Nhất cũng quen rồi.
Diệp Ngữ Vi im lặng một lát rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Vậy ra năm đó chuyện năm xưa thang máy gặp sự cố khiến Tây Tây rơi xuống hoàn toàn không phải do Cảnh Hân làm.”
“Chắc là vậy, tuy rằng con cũng cảm thấy lời từ một phía Cảnh Hân5không quá đáng tin, thế nhưng nếu sư phụ của con bảo cô ấy tìm con, hơn nữa mẹ cũng đó nói đó là một người thật thà thì con nghĩ chuyện này có thể là sự thật.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Mà về chuyện tai nạn giao thông năm xưa có vẻ như đã có người động tay động chân.”
Sở Lạc Nhất nói rồi vô4thức nhìn về phía Cố Tước Tỉ. Cố Tước Tỉ biển sắc, Sở Lạc Nhật kêu một tiếng rồi vội vàng đứng dậy: “Mẹ, con đi cả ngày mệt rồi nên con lên lầu nghỉ ngơi trước đây.” Cố Tỉ Thành từng nói, một khi Cổ Tước Tỉ nổi giận thì chạy được bao xa cứ chạy, cơ bản trong bán kính ba dặm xung quanh Cố Tước9Tỉ ngoại trừ Diệp Ngữ Vira không còn bất kỳ cọng cỏ nào.
Quả nhiên Sở Lạc Nhất vừa lên trên lầu đã nghe thấy được tiếng rống giận dữ của ba chồng nhà mình: “Diệp Ngữ Vi! Em nói cái quái gì vậy hả? Ông đây muốn giết con bé đó mà lại phải đóng tay động chân vào cái xe đó à? Em coi thường ai đấy hå?”
Sở Lạc Nhất run lên, vội vàng đóng cửa lại, cô chỉ sợ lửa giận này lan đến cô mà thôi. Về phòng rồi, đầu tiên là cắm sạc cho điện thoại di động rồi đi tắm, tắm xong cô còn phải đi tính sổ nữa này.
Cố Tỉ Thành vất vả dỗ cậu con trai đi ngủ rồi cẩn thận đứng dậy, cầm lấy di động xem giờ, chắc lúc này vợ anh vẫn còn đang bận rộn. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn tay mình rồi lại nhìn con trai đang ngủ, cái đứa nhỏ phá hoại này muốn hại chết anh hay sao đây? Sở Lạc Nhất tắm rửa xong cũng là lúc pin điện thoại sạc gần xong, cho nên cô rút sạc ra rồi gọi cho Cố Tỉ Thành. Đại khái Cố Tỉ Thành cũng đang chờ điện thoại của cô cho nên anh bắt máy rất nhanh, thậm chí không đợi Sở Lạc Nhất mở lời đã giành nói trước: “Chuyện này anh phải giải thích với em đã!”
“À... vậy nói đi!”
Cố Tỉ Thành hít vào một hơi, sau đó cúi đầu nhìn tay mình rồi mới lên tiếng: “Là xế chiều hôm nay, lúc anh đi ngang qua sân huấn luyện thấy cọc gỗ lăn xuống, em nói xem bên dưới có các binh sĩ thì anh sao có thể coi như không thấy chứ! Thật sự không nghiệm trọng đầu, vài ngày nữa là khỏi thôi.”
Sở Lạc Nhất nghĩ cái tình huống mà anh nói là không nghiêm trọng là gì nhưng với lí do để cứu binh lính thì cô còn có thể nói được cái gì nữa, vậy nên chỉ có thể giữ im lặng! “Chuyện này không nói vội, có phải anh lại quên mất con trai không hả?” Sở Lạc Nhất chất vấn. Nghe giọng con trai là cô biết ngay rồi. Nhắc tới việc này, Cố Tỉ Thành lại càng không biết nên giải thích thể nào.
Thật ra hôm nay anh lại quên con trai ở nhà hàng rồi, nhưng mà bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đã quá quen với việc mình bị ba quên mất cho nên nhóc chả buồn khóc nháo, đợi đến khi Cố Tỉ Thành nhớ ra mà quay lại đón con trai thì thấy bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi đùa vui vẻ với tiểu binh làm bếp, thậm chí còn bảo người ta khắc cho mình vài món đồ chơi nhỏ. Mãi cho tới lúc đi về, cậu tiểu binh làm bếp kia còn lưu luyến bảo nhóc ngày mai qua để bọn họ làm đồ ăn ngon cho nhóc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook