Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-545
Chương 545: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[114]
Sở Lạc Nhất đi xuống lầu chỉ có một mình Diệp Ngữ Vi đang ngồi, cô tò mò nhìn xung quanh một hồi rồi tò mò hỏi: “Ba đâu rồi ạ?” “Đến công ty rồi.” Diệp Ngữ Vi phất phất tay với Sở Lạc Nhất: “Con qua đây nói mẹ nghe chuyện hôm qua một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Sở Lạc Nhất bước xuống, ngồi cạnh Diệp Ngữ Vi rồi đem toàn bộ3câu chuyện nói lại một lần.
Diệp Ngữ Vi nghe xong cũng không phản ứng gì quá mức mà chỉ nói một câu: “Không ngờ lại giống như những gì ba con nói.”
Sở Lạc Nhất:“...”
Ba chồng, ba quá trâu rồi, cái này mà cũng đoán được. “Ba có nói hung thủ là ai không ạ?” Sở Lạc Nhất hỏi.
Diệp Ngữ Vi lắc đầu: “Ba của con chẳng bao giờ lo chuyện của mấy đứa đó. Năm đó ba0con nổi giận cũng là vì Tây Tây gặp chuyện không may phải nằm viện nửa tháng, sau đó vẫn là chờ Tây Tây tỉnh lại khuyên nhủ nên ba con mới đẻ lại lửa giận. Còn về phần nghi ngờ của con về vụ tai nạn giao thông đó chắc chắn không phải do ông ấy làm. Con chưa hiểu rõ ba con đầu, nếu ông ấy đã làm thì tuyệt đối không chối, hơn nữa5ông ấy sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy! Ông ấy làm việc luôn làm một cách quang minh chính đại đến mức khiến đối phương không đứng dậy nối.”
Sở Lạc Nhất nghĩ cũng phải, với cái tính tình đó của Cổ Tước Tỉ thì ông sẽ không thiết tha đến những loại thủ đoạn này.
“Tây Tây thì sao ạ? Tây Tây cũng không biết sao?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi tiếp.4Diệp Ngữ Vi nghe thấy tên của con gái cũng chỉ đành thở dài, nói: “Tây Tây không biết, năm đó khi vết thương của con bé lành lại là được Viện Mặc đón đi rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ, có lẽ Viên Mặc kia chính là ông chồng hải quân của Cố Tử Tịch.
“Mẹ, việc này cứ giao cho con đi! Con biết phải làm như thế nào, mẹ đừng lo lắng.” Sở Lạc Nhất vỗ9vỗ bàn tay của Diệp Ngữ Vi rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mẹ, con qua chỗ Cảnh Hân trước, buổi trưa con không về. Có lẽ hôm nay Lục Tư Thần sẽ về nước nên tôi con sẽ về cùng với cô ấy.”
Diệp Ngữ Vi gật đầu, nhìn bóng lưng Sở Lạc Nhất rời đi khiến cô chỉ có thể thở một hơi thật dài.
Sở Lạc Nhất đến khu chung cư, cô ghé qua siêu thị bên dưới mua chút đồ dùng hàng ngày rồi đi lên lầu. Cảnh Hân đang ngồi dựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, cả căn nhà rất sạch sẽ như thể cô nàng chỉ ngồi như vậy suốt cả một đêm.
Sở Lạc Nhất phân loại đồ vừa mua, đáng bỏ vào tủ lạnh thì bỏ, đáng để bên ngoài thì để, sau đó cô nhìn về phía Cảnh Hân: “Cô cứ ngồi thế cả đêm sao?” Cảnh Hân quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất rồi khẽ cong môi lên, trong nụ cười ấy có chút cay đắng.
Sở Lạc Nhất rửa hoa quả rồi cầm một quả táo vừa gặm vừa nói chuyện: “Lần này cô định về cái gì? Sư phụ nó nói mười năm trước cô vẽ cảnh thác nước đổ từ trên núi xuống.” Cảnh Hân nhìn đĩa sứ đựng trái cây mà Sở Lạc Nhất vừa đặt xuống, cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã vẽ xong rồi.”
Sở Lạc Nhất khựng lại: “Nhanh thể á?” “Không nhanh, vẽ mười năm rồi.” Cảnh Hân cười cay đắng. Sở Lạc Nhất lập tức hiểu rõ, hóa ra suốt mười năm nay Cảnh Hân chỉ vẽ. Vậy xem ra cơ hội để cô thắng giải lần này gần như bằng không rồi.
Có vẻ như Sở Lạc Nhất đã gặp được đối thủ mạnh rồi đây. “Cô không cần phải lo cho tôi đâu, cô cứ chuẩn bị tác phẩm dự thi của mình đi.” Cảnh Hân nói.
Sở Lạc Nhất giơ giơ tay rồi nói: “Việc này của cô còn chưa được giải quyết thì tôi chẳng vẽ được cái quái gì hết! Cùng lắm thì nộp giấy trắng.” “Cô...” Cảnh Hân nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Vì tôi mà như vậy có đáng giá không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất đi xuống lầu chỉ có một mình Diệp Ngữ Vi đang ngồi, cô tò mò nhìn xung quanh một hồi rồi tò mò hỏi: “Ba đâu rồi ạ?” “Đến công ty rồi.” Diệp Ngữ Vi phất phất tay với Sở Lạc Nhất: “Con qua đây nói mẹ nghe chuyện hôm qua một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Sở Lạc Nhất bước xuống, ngồi cạnh Diệp Ngữ Vi rồi đem toàn bộ3câu chuyện nói lại một lần.
Diệp Ngữ Vi nghe xong cũng không phản ứng gì quá mức mà chỉ nói một câu: “Không ngờ lại giống như những gì ba con nói.”
Sở Lạc Nhất:“...”
Ba chồng, ba quá trâu rồi, cái này mà cũng đoán được. “Ba có nói hung thủ là ai không ạ?” Sở Lạc Nhất hỏi.
Diệp Ngữ Vi lắc đầu: “Ba của con chẳng bao giờ lo chuyện của mấy đứa đó. Năm đó ba0con nổi giận cũng là vì Tây Tây gặp chuyện không may phải nằm viện nửa tháng, sau đó vẫn là chờ Tây Tây tỉnh lại khuyên nhủ nên ba con mới đẻ lại lửa giận. Còn về phần nghi ngờ của con về vụ tai nạn giao thông đó chắc chắn không phải do ông ấy làm. Con chưa hiểu rõ ba con đầu, nếu ông ấy đã làm thì tuyệt đối không chối, hơn nữa5ông ấy sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy! Ông ấy làm việc luôn làm một cách quang minh chính đại đến mức khiến đối phương không đứng dậy nối.”
Sở Lạc Nhất nghĩ cũng phải, với cái tính tình đó của Cổ Tước Tỉ thì ông sẽ không thiết tha đến những loại thủ đoạn này.
“Tây Tây thì sao ạ? Tây Tây cũng không biết sao?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi tiếp.4Diệp Ngữ Vi nghe thấy tên của con gái cũng chỉ đành thở dài, nói: “Tây Tây không biết, năm đó khi vết thương của con bé lành lại là được Viện Mặc đón đi rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ, có lẽ Viên Mặc kia chính là ông chồng hải quân của Cố Tử Tịch.
“Mẹ, việc này cứ giao cho con đi! Con biết phải làm như thế nào, mẹ đừng lo lắng.” Sở Lạc Nhất vỗ9vỗ bàn tay của Diệp Ngữ Vi rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mẹ, con qua chỗ Cảnh Hân trước, buổi trưa con không về. Có lẽ hôm nay Lục Tư Thần sẽ về nước nên tôi con sẽ về cùng với cô ấy.”
Diệp Ngữ Vi gật đầu, nhìn bóng lưng Sở Lạc Nhất rời đi khiến cô chỉ có thể thở một hơi thật dài.
Sở Lạc Nhất đến khu chung cư, cô ghé qua siêu thị bên dưới mua chút đồ dùng hàng ngày rồi đi lên lầu. Cảnh Hân đang ngồi dựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, cả căn nhà rất sạch sẽ như thể cô nàng chỉ ngồi như vậy suốt cả một đêm.
Sở Lạc Nhất phân loại đồ vừa mua, đáng bỏ vào tủ lạnh thì bỏ, đáng để bên ngoài thì để, sau đó cô nhìn về phía Cảnh Hân: “Cô cứ ngồi thế cả đêm sao?” Cảnh Hân quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất rồi khẽ cong môi lên, trong nụ cười ấy có chút cay đắng.
Sở Lạc Nhất rửa hoa quả rồi cầm một quả táo vừa gặm vừa nói chuyện: “Lần này cô định về cái gì? Sư phụ nó nói mười năm trước cô vẽ cảnh thác nước đổ từ trên núi xuống.” Cảnh Hân nhìn đĩa sứ đựng trái cây mà Sở Lạc Nhất vừa đặt xuống, cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã vẽ xong rồi.”
Sở Lạc Nhất khựng lại: “Nhanh thể á?” “Không nhanh, vẽ mười năm rồi.” Cảnh Hân cười cay đắng. Sở Lạc Nhất lập tức hiểu rõ, hóa ra suốt mười năm nay Cảnh Hân chỉ vẽ. Vậy xem ra cơ hội để cô thắng giải lần này gần như bằng không rồi.
Có vẻ như Sở Lạc Nhất đã gặp được đối thủ mạnh rồi đây. “Cô không cần phải lo cho tôi đâu, cô cứ chuẩn bị tác phẩm dự thi của mình đi.” Cảnh Hân nói.
Sở Lạc Nhất giơ giơ tay rồi nói: “Việc này của cô còn chưa được giải quyết thì tôi chẳng vẽ được cái quái gì hết! Cùng lắm thì nộp giấy trắng.” “Cô...” Cảnh Hân nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Vì tôi mà như vậy có đáng giá không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook