Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-553
Chương 553: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [122]
ặt mũi phụ nữ các em đắt đỏ thật.” Cố Tỉ Thành kinh ngạc hô lên, không thể tin nổi.
A”Đây là mới mỹ phẩm dưỡng da thôi, biết chưa hả. Anh nên thấy may mắn vì bảo bối nhà anh là một bé ngoan không trang điểm đi, đồ trang điểm còn đắt hơn.” Sở Lạc Nhất chế giễu.
“Bảo bối nhà anh đẹp từ trong trứng nước, khỏi cần trang điểm.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói. “Câu này dễ nghe đấy, em3thích nghe mấy câu dối trá điêu ngoa này.” Sở Lạc Nhất tươi cười nói. “Không biết tổng cộng là bao nhiêu tiền, anh vừa gửi thêm cho cô ấy hai trăm nghìn tệ nữa, chắc là đủ rồi nhỉ.” Trong giọng nói của Cố Tỉ Thành có phần không chắc chắn lắm. Sở Lạc Nhất: “...” Hai trăm năm mươi nghìn tệ, máu thịt trên người đau xót khó tả, mỹ phẩm dưỡng da của cô cũng không rẻ, nhưng trước giờ0cô chưa từng mua liền lúc nhiều đồ như thể. “À phải rồi, hôm nay em bị ba gắt.” Sở Lạc Nhất ấm ức nói.
“Nghe em nói cứ như chuyện lạ vậy, ai mà chưa từng bị ba anh gắt đối cầu? Em không bị ba gắt vào mặt chứng tỏ ba không coi em như người nhà. À thôi, không phải người nhà cũng không tránh được.” Cổ Tỉ Thành nói năng có phần lộn xộn, “Trên đời này trừ con gái5rượu bảo bối của ông ấy được yêu thương bảo bọc ra, không có một ai không bị gắt hết.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Ba chồng cô quả nhiên là người chửi trời mắng đất, tôi gắt không lại có thì tôi sẽ theo họ của cô. “Tính tình mẹ anh tốt thật đấy, tuy rằng ba em cũng hay lời qua tiếng lại với mẹ em, nhưng mẹ em chắc chắn có thể đáp trả.” Sở Lạc Nhất nằm sấp trên giường, nghĩ tới4việc tính tình của anh đẹp trai nhà mình cũng rất ổn, chưa từng gắt gỏng với cô. Cố Tỉ Thành cười hờ hờ. Mẹ anh bây giờ lười chấp nhặt với ba anh thôi. Lúc trước từng gắt đến mức ba anh phải vào viện, chỉ có điều mấy năm nay mẹ anh nhún nhường hơn rồi. “Quỷ Quỷ đâu?” Sở Lạc Nhất nói, cô hơi nhớ con trai. “Chiều nay đi chơi cả buổi, trên đường về đã gật gù rồi,9bây giờ đang ôm gối ngủ đến mức không biết mình là ai.” Cố Tỉ Thành nói, đang ngồi trên giường nhìn con trai ngủ say. Sở Lạc Nhất khựng lại, “Em không nên để thằng bé đi theo anh.” Bàn tay đang chỉnh lại chăn cho con trai của Cố Tỉ Thành khựng lại, anh không nói gì.
“Dù sao thì giang sơn của ba anh vẫn đang đợi thằng bé thừa kể. Lúc đầu anh trai em đi làm lính cũng vì em còn anh Hai.” Sở Lạc Nhất thật thà, “Anh đẹp trai, em nói thật đó, em thực sự không mong thằng bé đi theo con đường của anh. Bây giờ em rất ghét việc thằng bé thích những thứ của anh.”
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn con trai một lần nữa. Bây giờ quả thực con trai anh rất thích những thứ trong quân doanh. “Nhưng em cũng biết, em không thể nào khống chế được suy nghĩ của nó, giống như lúc trước mẹ em không thể ngăn cản được anh trai em vậy.” Sở Lạc Nhất trầm giọng nói, “Nhưng em thực sự không thích, không thích chút nào. Em có thể chịu đựng được việc anh đi cả ngày không về. Em có thể nuôi nấng nó một mình, đó là vì khi em quen anh, anh đã là một người lính rồi.”
“Bảo bối.” Cố Tỉ Thành đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô, “Chúng ta chỉ cho nó sinh mạng, nhưng chúng ta không thể quyết định cuộc đời cho nó. Bây giờ việc em cần làm là thuyết phục chính bản thân mình. Em mang nó tới thế giới này, sứ mệnh tiếp theo của em là giúp nó lớn lên khỏe mạnh, đừng đi lệch hướng. Còn về phần nó muốn chọn con đường nào, ấy là lựa chọn của nó.” Sở Lạc Nhất nằm trên giường giả chết, nghe từng lời Cố Tỉ Thành nói.
“Em không nghĩ thoáng được như anh đâu.” Sở Lạc Nhất lạnh nhạt nói. “Cho nên em mới đau khổ hơn anh.” Cố Tỉ Thành trả lời, đứng dậy cách xa xa con trai hơn, “Bảo bối, giang sơn của ba anh không nhất thiết phải ép ai đó thừa kế. Vì tiền, vì trách nhiệm mà bắt thằng bé gánh vác khiến thằng bé từ bỏ cuộc sống mà nó muốn, em sẽ thấy vui lòng sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
ặt mũi phụ nữ các em đắt đỏ thật.” Cố Tỉ Thành kinh ngạc hô lên, không thể tin nổi.
A”Đây là mới mỹ phẩm dưỡng da thôi, biết chưa hả. Anh nên thấy may mắn vì bảo bối nhà anh là một bé ngoan không trang điểm đi, đồ trang điểm còn đắt hơn.” Sở Lạc Nhất chế giễu.
“Bảo bối nhà anh đẹp từ trong trứng nước, khỏi cần trang điểm.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói. “Câu này dễ nghe đấy, em3thích nghe mấy câu dối trá điêu ngoa này.” Sở Lạc Nhất tươi cười nói. “Không biết tổng cộng là bao nhiêu tiền, anh vừa gửi thêm cho cô ấy hai trăm nghìn tệ nữa, chắc là đủ rồi nhỉ.” Trong giọng nói của Cố Tỉ Thành có phần không chắc chắn lắm. Sở Lạc Nhất: “...” Hai trăm năm mươi nghìn tệ, máu thịt trên người đau xót khó tả, mỹ phẩm dưỡng da của cô cũng không rẻ, nhưng trước giờ0cô chưa từng mua liền lúc nhiều đồ như thể. “À phải rồi, hôm nay em bị ba gắt.” Sở Lạc Nhất ấm ức nói.
“Nghe em nói cứ như chuyện lạ vậy, ai mà chưa từng bị ba anh gắt đối cầu? Em không bị ba gắt vào mặt chứng tỏ ba không coi em như người nhà. À thôi, không phải người nhà cũng không tránh được.” Cổ Tỉ Thành nói năng có phần lộn xộn, “Trên đời này trừ con gái5rượu bảo bối của ông ấy được yêu thương bảo bọc ra, không có một ai không bị gắt hết.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Ba chồng cô quả nhiên là người chửi trời mắng đất, tôi gắt không lại có thì tôi sẽ theo họ của cô. “Tính tình mẹ anh tốt thật đấy, tuy rằng ba em cũng hay lời qua tiếng lại với mẹ em, nhưng mẹ em chắc chắn có thể đáp trả.” Sở Lạc Nhất nằm sấp trên giường, nghĩ tới4việc tính tình của anh đẹp trai nhà mình cũng rất ổn, chưa từng gắt gỏng với cô. Cố Tỉ Thành cười hờ hờ. Mẹ anh bây giờ lười chấp nhặt với ba anh thôi. Lúc trước từng gắt đến mức ba anh phải vào viện, chỉ có điều mấy năm nay mẹ anh nhún nhường hơn rồi. “Quỷ Quỷ đâu?” Sở Lạc Nhất nói, cô hơi nhớ con trai. “Chiều nay đi chơi cả buổi, trên đường về đã gật gù rồi,9bây giờ đang ôm gối ngủ đến mức không biết mình là ai.” Cố Tỉ Thành nói, đang ngồi trên giường nhìn con trai ngủ say. Sở Lạc Nhất khựng lại, “Em không nên để thằng bé đi theo anh.” Bàn tay đang chỉnh lại chăn cho con trai của Cố Tỉ Thành khựng lại, anh không nói gì.
“Dù sao thì giang sơn của ba anh vẫn đang đợi thằng bé thừa kể. Lúc đầu anh trai em đi làm lính cũng vì em còn anh Hai.” Sở Lạc Nhất thật thà, “Anh đẹp trai, em nói thật đó, em thực sự không mong thằng bé đi theo con đường của anh. Bây giờ em rất ghét việc thằng bé thích những thứ của anh.”
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn con trai một lần nữa. Bây giờ quả thực con trai anh rất thích những thứ trong quân doanh. “Nhưng em cũng biết, em không thể nào khống chế được suy nghĩ của nó, giống như lúc trước mẹ em không thể ngăn cản được anh trai em vậy.” Sở Lạc Nhất trầm giọng nói, “Nhưng em thực sự không thích, không thích chút nào. Em có thể chịu đựng được việc anh đi cả ngày không về. Em có thể nuôi nấng nó một mình, đó là vì khi em quen anh, anh đã là một người lính rồi.”
“Bảo bối.” Cố Tỉ Thành đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô, “Chúng ta chỉ cho nó sinh mạng, nhưng chúng ta không thể quyết định cuộc đời cho nó. Bây giờ việc em cần làm là thuyết phục chính bản thân mình. Em mang nó tới thế giới này, sứ mệnh tiếp theo của em là giúp nó lớn lên khỏe mạnh, đừng đi lệch hướng. Còn về phần nó muốn chọn con đường nào, ấy là lựa chọn của nó.” Sở Lạc Nhất nằm trên giường giả chết, nghe từng lời Cố Tỉ Thành nói.
“Em không nghĩ thoáng được như anh đâu.” Sở Lạc Nhất lạnh nhạt nói. “Cho nên em mới đau khổ hơn anh.” Cố Tỉ Thành trả lời, đứng dậy cách xa xa con trai hơn, “Bảo bối, giang sơn của ba anh không nhất thiết phải ép ai đó thừa kế. Vì tiền, vì trách nhiệm mà bắt thằng bé gánh vác khiến thằng bé từ bỏ cuộc sống mà nó muốn, em sẽ thấy vui lòng sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com