Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-554
Chương 554: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[123]
“Nói không lại được với anh.” Sở Lạc Nhật buồn bực lên tiếng.”
“Đấy là vì anh nói có lý.” Cố Tỉ Thành khẽ cười, “Hôm nay rốt cuộc em sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?” Bị sao vậy?3Thực ra cũng không sao cả, vì nhớ con trai nên liên tưởng hơi nhiều thôi.
“À phải rồi, hôm nay em có nói chuyện với Lục Tư Thần. Lục Tư Thần có ý để cho Cảnh Hân và Cổ Tịch Nguyệt gặp nhau0một lần, như thế thì Cổ Tịch Nguyệt sẽ lòi đuôi cáo ra.” Sở Lạc Nhất bỗng nhớ ra chuyện chính, vội vàng nói với anh, “Hơn nữa ý của mẹ cũng là nếu không có chứng cứ thì không được manh động.”5Cố Tỉ Thành nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì hơi khựng lại, “Em chắc chắn là Cổ Tịch Nguyệt à?” “Hế? Lẽ nào không phải chắc?” Sở Lạc Nhất bật dậy, ngồi khoanh chân trên giường, “Với phản ứng của Cảnh Hân,4mà Lục Tư Thần cũng nói là cô ta, cô ta không phải người nhận Cảnh Hân nhất à?”
“Không, anh chỉ bảo em xác nhận cho chắc chắn thôi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
Sở Lạc Nhất giơ tay gãi gãi đầu, “Nhưng9cô ta là nhân vật đáng ngờ nhất, mấy tình tiết ân oán tình thù của gia đình giàu có éo le kẹo que gì gì đó cũng rơi trúng hai người này, hơn nữa lúc trước Cổ Tịch Nguyệt lợi dụng Cảnh Hân nhiều lần như thế, muốn hủy hoại cô ấy cũng là chuyện thường tình. Lúc trước em lên mạng nhìn thấy một vài hình ảnh cho tạp chí trước đó, về cơ bản đều do Cảnh Hân làm nhỉ, nhưng ký tên lại là Cổ Tịch Nguyệt.”
Cổ Tỉ Thành gõ nhẹ lên mặt bàn, chăm chú nghe Sở Lạc Nhất nói.
“Hơn nữa vài năm nay, hay nói cách khác, từ sau khi cảnh Hân gặp tai nạn, Cổ Tịch Nguyệt không có thêm tác phẩm nào nữa, có thể thấy cô ta căn bản không biết vẽ.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói.
“Chuyện này thì anh thực sự không biết, nếu như đúng là vậy thì Cổ Tịch Nguyệt đáng quá rồi.” Cố Tỉ Thành nói, ngả người vào lưng ghế, “Các em tính bao giờ để họ gặp nhau, anh cho người đi theo dõi họ nhé?” “Đừng, đừng nhờ cậy đám bạn dỏm của anh nữa.” Sở Lạc Nhất thẳng thừng từ chối. Cổ Tỉ Thành vô cùng cạn lời, “Không phải đám đấy, là chiến hữu cơ mà.” “Thể thì có thể xem xét.” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ hài lòng, “À phải rồi, La Phong vẫn ở thành phố gà? Sao không nghe thấy ai nhắc chuyện anh ta quay về?”
“Có lẽ vậy.” Cổ Tỉ Thành nói, giơ tay bóp trán, ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm, “Anh cảm thấy anh vẫn cần nhắc nhở em một chút, bất kể là chuyện gì, em phải có được chứng cứ rồi hẵng nói.”
“Sao anh giống hệt mẹ anh, cứ nhấn mạnh chứng cứ thế nhỉ?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Bởi vì trước kia mẹ anh bị ba anh dùng hai chữ “chứng cứ” này đáp trả lại đến mức gần như không thể tự lo liệu cho cuộc sống, cho nên từ nhỏ, mẹ anh đã nói với anh rằng, trước khi mở miệng nói, bất kể là chuyện gì, cũng phải có chứng cứ chắc chắn, để khi người khác chất vấn mình, ít nhất mình có thứ gì đó để hất ngược vào mặt kẻ đó.
Sau này, anh phát hiện ra chiêu này rất hữu dụng, ba anh bị anh “vá” vào mặt không ít lần. “Cái này rất quan trọng, mọi việc cũng tàm tạm rồi, bây giờ cứ như thế trước nhé, có việc gì thì để lại lời nhắn cho anh, anh nhìn thấy sẽ trả lời em, còn về việc gặp mặt, đặt ngay ở khách sạn của Cổ Thị đi, anh sẽ cài người vào trong để phối hợp.”
“Được rồi, có cậu ẩm ở đây, em yên tâm rồi.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó nhìn thời gian, “Anh đánh thức con trai dậy đi, em muốn nghe nó nói chuyện.” “Biến đi... em đúng là đồ mẹ ghẻ.” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, nhìn con trai đang ngủ say trên giường, bây giờ mà gọi thằng bé dậy thì cả tối nay anh đừng hòng nghỉ ngơi nữa. Con trai anh mà bị đánh thức còn gắt gỏng hơn anh lúc nhỏ nhiều. Thằng bé đặt mình xuống ngủ không khác gì một tổ tông, không ai có thể chọc vào. Cho nên lúc này mà gọi con trai dậy thì người hứng đủ xui xẻo là anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nói không lại được với anh.” Sở Lạc Nhật buồn bực lên tiếng.”
“Đấy là vì anh nói có lý.” Cố Tỉ Thành khẽ cười, “Hôm nay rốt cuộc em sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?” Bị sao vậy?3Thực ra cũng không sao cả, vì nhớ con trai nên liên tưởng hơi nhiều thôi.
“À phải rồi, hôm nay em có nói chuyện với Lục Tư Thần. Lục Tư Thần có ý để cho Cảnh Hân và Cổ Tịch Nguyệt gặp nhau0một lần, như thế thì Cổ Tịch Nguyệt sẽ lòi đuôi cáo ra.” Sở Lạc Nhất bỗng nhớ ra chuyện chính, vội vàng nói với anh, “Hơn nữa ý của mẹ cũng là nếu không có chứng cứ thì không được manh động.”5Cố Tỉ Thành nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì hơi khựng lại, “Em chắc chắn là Cổ Tịch Nguyệt à?” “Hế? Lẽ nào không phải chắc?” Sở Lạc Nhất bật dậy, ngồi khoanh chân trên giường, “Với phản ứng của Cảnh Hân,4mà Lục Tư Thần cũng nói là cô ta, cô ta không phải người nhận Cảnh Hân nhất à?”
“Không, anh chỉ bảo em xác nhận cho chắc chắn thôi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
Sở Lạc Nhất giơ tay gãi gãi đầu, “Nhưng9cô ta là nhân vật đáng ngờ nhất, mấy tình tiết ân oán tình thù của gia đình giàu có éo le kẹo que gì gì đó cũng rơi trúng hai người này, hơn nữa lúc trước Cổ Tịch Nguyệt lợi dụng Cảnh Hân nhiều lần như thế, muốn hủy hoại cô ấy cũng là chuyện thường tình. Lúc trước em lên mạng nhìn thấy một vài hình ảnh cho tạp chí trước đó, về cơ bản đều do Cảnh Hân làm nhỉ, nhưng ký tên lại là Cổ Tịch Nguyệt.”
Cổ Tỉ Thành gõ nhẹ lên mặt bàn, chăm chú nghe Sở Lạc Nhất nói.
“Hơn nữa vài năm nay, hay nói cách khác, từ sau khi cảnh Hân gặp tai nạn, Cổ Tịch Nguyệt không có thêm tác phẩm nào nữa, có thể thấy cô ta căn bản không biết vẽ.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói.
“Chuyện này thì anh thực sự không biết, nếu như đúng là vậy thì Cổ Tịch Nguyệt đáng quá rồi.” Cố Tỉ Thành nói, ngả người vào lưng ghế, “Các em tính bao giờ để họ gặp nhau, anh cho người đi theo dõi họ nhé?” “Đừng, đừng nhờ cậy đám bạn dỏm của anh nữa.” Sở Lạc Nhất thẳng thừng từ chối. Cổ Tỉ Thành vô cùng cạn lời, “Không phải đám đấy, là chiến hữu cơ mà.” “Thể thì có thể xem xét.” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ hài lòng, “À phải rồi, La Phong vẫn ở thành phố gà? Sao không nghe thấy ai nhắc chuyện anh ta quay về?”
“Có lẽ vậy.” Cổ Tỉ Thành nói, giơ tay bóp trán, ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm, “Anh cảm thấy anh vẫn cần nhắc nhở em một chút, bất kể là chuyện gì, em phải có được chứng cứ rồi hẵng nói.”
“Sao anh giống hệt mẹ anh, cứ nhấn mạnh chứng cứ thế nhỉ?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Bởi vì trước kia mẹ anh bị ba anh dùng hai chữ “chứng cứ” này đáp trả lại đến mức gần như không thể tự lo liệu cho cuộc sống, cho nên từ nhỏ, mẹ anh đã nói với anh rằng, trước khi mở miệng nói, bất kể là chuyện gì, cũng phải có chứng cứ chắc chắn, để khi người khác chất vấn mình, ít nhất mình có thứ gì đó để hất ngược vào mặt kẻ đó.
Sau này, anh phát hiện ra chiêu này rất hữu dụng, ba anh bị anh “vá” vào mặt không ít lần. “Cái này rất quan trọng, mọi việc cũng tàm tạm rồi, bây giờ cứ như thế trước nhé, có việc gì thì để lại lời nhắn cho anh, anh nhìn thấy sẽ trả lời em, còn về việc gặp mặt, đặt ngay ở khách sạn của Cổ Thị đi, anh sẽ cài người vào trong để phối hợp.”
“Được rồi, có cậu ẩm ở đây, em yên tâm rồi.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó nhìn thời gian, “Anh đánh thức con trai dậy đi, em muốn nghe nó nói chuyện.” “Biến đi... em đúng là đồ mẹ ghẻ.” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, nhìn con trai đang ngủ say trên giường, bây giờ mà gọi thằng bé dậy thì cả tối nay anh đừng hòng nghỉ ngơi nữa. Con trai anh mà bị đánh thức còn gắt gỏng hơn anh lúc nhỏ nhiều. Thằng bé đặt mình xuống ngủ không khác gì một tổ tông, không ai có thể chọc vào. Cho nên lúc này mà gọi con trai dậy thì người hứng đủ xui xẻo là anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook