Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-557
Chương 557: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [126]
Sở Lạc Nhất một tay xách màu vẽ, một tay cầm điện thoại, “Vừa nhìn thấy một tin tức hay ho, Cảnh Hân, cô nên xem xem sao.”
Sở Lạc Nhất nói rồi đưa điện thoại của mình cho Cảnh Hân.
“Cái quái gì thế?” Lục Tư Thần tò mò thò đầu nhìn qua. Tin tức được đẩy lên trang đầu là chuyện sao chép hình ảnh hôm đó,3chỉ có điều lúc trước Cổ Tịch Nguyệt vừa xin lỗi xong mà bây giờ đã quay lại cắn ngược họa sĩ kia. Lý do lại càng nực cười hơn, kêu họa sĩ kia cố ý hãm hại cô ta, họa sĩ kia chỉ ra rằng các bức vẽ từ hơn mười năm trước của Cổ Tịch Nguyệt không phải do cô ta vẽ mà là tranh0từ một người bạn của họa sĩ này. Sở Lạc Nhất và Lục Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, vở kịch này hay ho rồi đây. Người bạn này, không có gì bất ngờ, chắc chắn là Cảnh Hân. Mà Cổ Tịch Nguyệt khăng khăng vin vào cớ năm đó Cảnh Hân trộm tranh của cô ta đưa cho người khác xem nên họa sĩ kia và5Cảnh Hân là cùng một giuộc, đều muốn vu oan giá họa cho cô ta.
Sở Lạc Nhất cười khà khà.
Tất cả mọi người đều biết Cảnh Hân chết rồi, Cổ Tịch Nguyệt muốn đào cả thi thể người ta ra mà đánh, còn đòi kéo bạn bè lúc sinh thời của người ta xuống địa ngục cùng. Fan của họa sĩ này rất nhiều, cho nên bám4chặt vào lý do này trách Cổ Tịch Nguyệt không có nhân tính. Cổ Tịch Nguyệt đăng thẳng bốn chữ “cá mè một lứa” ngắn gọn lên trang chủ của tạp chí. Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân vừa đọc tin tức vừa run rẩy. Lục Tư Thần ôm Sở Lạc Nhất, chậc chậc vài tiếng, “Cô là thánh mẫu, cô không để tâm, nhưng người ta9sẽ không bỏ qua cho cô, bây giờ bạn bè của cô cũng gặp nạn theo, đúng là nghiệp chướng mà.” Sở Lạc Nhất đá cho Lục Tư Thần một cái, sau đó nhìn Cảnh Hân ném điện thoại cho cô rồi chạy ngay xuống tầng.
Sở Lạc Nhất khựng lại, nhìn về phía Lục Tư Thần, “Đi đâu vậy?”
“Trông có vẻ như đi liều mạng với Cổ Tịch Nguyệt đấy, chậc chậc chậc...” Lục Tư Thần tươi cười nói. “Thể cô còn đứng đây để đợi nhặt xác à, mau đi thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đẩy Lục Tư Thần xuống tầng.
Khi hai người xuống đến nơi, Cảnh Hân đã gọi xe rời khỏi đó rồi. Sở Lạc Nhất khẽ chửi một tiếng, vội vàng lên xe đuổi theo.
Cảnh Hấn gọi xe đến trước cửa tòa soạn, nhưng bị bảo vệ ở bên trong chặn lại.
“Chào cô, xin hỏi cô làm gì vậy?”
“Cổ Tịch Nguyệt đâu? Anh gọi Cổ Tịch Nguyệt ra đây.” Cảnh Hân tức giận quát lên.
“Cô ơi, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn chặn trước mặt Cảnh Hân. “Anh đi nói với cô ta, Cảnh Hân tìm cô ta.” Cảnh Hân siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cái nơi huy hoàng lộng lẫy hơn hẳn mười năm về trước này. Cảnh Hân. Cái tên xuất hiện nhiều nhất trên truyền thông hôm nay. Nhưng không phải cô ấy chết rồi sao?
Cổ Tịch Nguyệt nhanh chóng xuống tầng. Cô ta vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay một người phụ nữ mặc váy liền trắng toát. Cổ Tịch Nguyệt căng cứng người, nhìn bóng lưng ấy với vẻ không thể tin nổi, “Cảnh Hân?” Cảnh Hân quay đầu, nhìn người phụ nữ đang từ từ đến gần mình, siết chặt hai tay, “Cổ Tịch Nguyệt, trình độ ti tiện trơ tráo của cô vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi.”
Cổ Tịch Nguyệt xác định rõ thân phận của người đứng trước mặt mình, bỗng chốc, vẻ căng thẳng bay biển. Cô ta cười lạnh, “Rốt cuộc ai là kẻ ti tiện, Cảnh Hân, năm đó cô đã làm gì, mọi người đều biết, bây giờ bạn của cô cũng vô liêm sỉ y như cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô ta đạt được mục đích đầu, đuổi người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi.”
Bảo vệ nghe Cổ Tịch Nguyệt nói vậy, vội vàng đẩy Cảnh Hân ra ngoài, “Cô gái, mời cô rời khỏi đây cho...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất một tay xách màu vẽ, một tay cầm điện thoại, “Vừa nhìn thấy một tin tức hay ho, Cảnh Hân, cô nên xem xem sao.”
Sở Lạc Nhất nói rồi đưa điện thoại của mình cho Cảnh Hân.
“Cái quái gì thế?” Lục Tư Thần tò mò thò đầu nhìn qua. Tin tức được đẩy lên trang đầu là chuyện sao chép hình ảnh hôm đó,3chỉ có điều lúc trước Cổ Tịch Nguyệt vừa xin lỗi xong mà bây giờ đã quay lại cắn ngược họa sĩ kia. Lý do lại càng nực cười hơn, kêu họa sĩ kia cố ý hãm hại cô ta, họa sĩ kia chỉ ra rằng các bức vẽ từ hơn mười năm trước của Cổ Tịch Nguyệt không phải do cô ta vẽ mà là tranh0từ một người bạn của họa sĩ này. Sở Lạc Nhất và Lục Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, vở kịch này hay ho rồi đây. Người bạn này, không có gì bất ngờ, chắc chắn là Cảnh Hân. Mà Cổ Tịch Nguyệt khăng khăng vin vào cớ năm đó Cảnh Hân trộm tranh của cô ta đưa cho người khác xem nên họa sĩ kia và5Cảnh Hân là cùng một giuộc, đều muốn vu oan giá họa cho cô ta.
Sở Lạc Nhất cười khà khà.
Tất cả mọi người đều biết Cảnh Hân chết rồi, Cổ Tịch Nguyệt muốn đào cả thi thể người ta ra mà đánh, còn đòi kéo bạn bè lúc sinh thời của người ta xuống địa ngục cùng. Fan của họa sĩ này rất nhiều, cho nên bám4chặt vào lý do này trách Cổ Tịch Nguyệt không có nhân tính. Cổ Tịch Nguyệt đăng thẳng bốn chữ “cá mè một lứa” ngắn gọn lên trang chủ của tạp chí. Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân vừa đọc tin tức vừa run rẩy. Lục Tư Thần ôm Sở Lạc Nhất, chậc chậc vài tiếng, “Cô là thánh mẫu, cô không để tâm, nhưng người ta9sẽ không bỏ qua cho cô, bây giờ bạn bè của cô cũng gặp nạn theo, đúng là nghiệp chướng mà.” Sở Lạc Nhất đá cho Lục Tư Thần một cái, sau đó nhìn Cảnh Hân ném điện thoại cho cô rồi chạy ngay xuống tầng.
Sở Lạc Nhất khựng lại, nhìn về phía Lục Tư Thần, “Đi đâu vậy?”
“Trông có vẻ như đi liều mạng với Cổ Tịch Nguyệt đấy, chậc chậc chậc...” Lục Tư Thần tươi cười nói. “Thể cô còn đứng đây để đợi nhặt xác à, mau đi thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đẩy Lục Tư Thần xuống tầng.
Khi hai người xuống đến nơi, Cảnh Hân đã gọi xe rời khỏi đó rồi. Sở Lạc Nhất khẽ chửi một tiếng, vội vàng lên xe đuổi theo.
Cảnh Hấn gọi xe đến trước cửa tòa soạn, nhưng bị bảo vệ ở bên trong chặn lại.
“Chào cô, xin hỏi cô làm gì vậy?”
“Cổ Tịch Nguyệt đâu? Anh gọi Cổ Tịch Nguyệt ra đây.” Cảnh Hân tức giận quát lên.
“Cô ơi, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn chặn trước mặt Cảnh Hân. “Anh đi nói với cô ta, Cảnh Hân tìm cô ta.” Cảnh Hân siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cái nơi huy hoàng lộng lẫy hơn hẳn mười năm về trước này. Cảnh Hân. Cái tên xuất hiện nhiều nhất trên truyền thông hôm nay. Nhưng không phải cô ấy chết rồi sao?
Cổ Tịch Nguyệt nhanh chóng xuống tầng. Cô ta vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay một người phụ nữ mặc váy liền trắng toát. Cổ Tịch Nguyệt căng cứng người, nhìn bóng lưng ấy với vẻ không thể tin nổi, “Cảnh Hân?” Cảnh Hân quay đầu, nhìn người phụ nữ đang từ từ đến gần mình, siết chặt hai tay, “Cổ Tịch Nguyệt, trình độ ti tiện trơ tráo của cô vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi.”
Cổ Tịch Nguyệt xác định rõ thân phận của người đứng trước mặt mình, bỗng chốc, vẻ căng thẳng bay biển. Cô ta cười lạnh, “Rốt cuộc ai là kẻ ti tiện, Cảnh Hân, năm đó cô đã làm gì, mọi người đều biết, bây giờ bạn của cô cũng vô liêm sỉ y như cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô ta đạt được mục đích đầu, đuổi người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi.”
Bảo vệ nghe Cổ Tịch Nguyệt nói vậy, vội vàng đẩy Cảnh Hân ra ngoài, “Cô gái, mời cô rời khỏi đây cho...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com